Tôi gặp anh năm 27 tuổi, khi sự nghiệp đang thuận lợi, còn trái tim thì vừa kịp lành sau một cuộc tình nhiều tổn thương. Anh là một nhiếp ảnh gia tự do, sống đơn giản, nhẹ nhàng, và tinh tế đến mức khiến tôi cảm thấy an toàn từ lần gặp đầu tiên.
Chúng tôi yêu nhau không ồn ào, không phô trương. Yêu bằng những bữa ăn anh nấu cuối ngày, bằng cách anh dỗ tôi ngủ khi tôi stress vì deadline, và bằng cách anh nói “anh tin em” khi tôi có một quyết định khó khăn. Sau nửa năm, chúng tôi dọn về sống chung.
Tôi biết anh là con nhà giàu, nhưng chưa từng thấy anh thể hiện điều đó. Anh vẫn đi chiếc xe cũ, mặc đồ đơn giản, sống tiết kiệm. Cũng chưa một lần anh nhắc tới việc đưa tôi về nhà gặp mẹ.
Cho đến khi tôi cầm que thử thai trên tay và thấy hai vạch đỏ hiện lên. Tôi vừa sợ vừa hạnh phúc. Còn anh thì bật khóc. “Vậy là anh được làm bố rồi,” anh nói, rồi ôm tôi vào lòng.
Chúng tôi bắt đầu bàn về chuyện cưới. Nhưng anh trở nên lưỡng lự khi tôi hỏi về gia đình anh. “Mẹ anh không dễ chấp nhận người ngoài,” anh nói, “nhất là với chuyện nhạy cảm như mang thai trước hôn nhân”.
Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ. Giọng bà trầm và dứt khoát:
- Tôi là mẹ của Nam. Tôi biết cô đang mang thai. Tôi không muốn cuộc đời con trai tôi bị ràng buộc bởi một sai lầm.
Tôi lặng người. Bà tiếp tục:
- Tôi không ghét cô. Nhưng tôi đã có kế hoạch khác cho nó. Một đám cưới môn đăng hộ đối, một người vợ không có “góc khuất”. Tôi không tin vào những mối quan hệ khởi đầu bằng cái thai ngoài ý muốn. Tôi đã chuẩn bị sẵn 5 tỷ. Chỉ cần cô biến mất khỏi cuộc đời nó.
Tôi không nói gì. Không khóc. Chỉ cười. Ba ngày sau, tôi ký vào giấy cam kết không đòi hỏi gì từ cha đứa bé, nhận tiền và đi.
Không vì tôi cần tiền. Mà vì tôi nhận ra: nếu phải chiến đấu để có được một gia đình, thì đó có lẽ không phải là gia đình tôi cần. Tôi không muốn con mình lớn lên trong sự khinh miệt, trong ánh mắt dò xét hay cảm giác bị ép buộc từ một người bà chưa từng muốn nó tồn tại.
Tôi chuyển về sống ở một thành phố biển nhỏ, dùng số tiền đó mở tiệm bánh, sống chậm lại và chờ con chào đời. Trong suốt thai kỳ, tôi đi khám một mình, học cách nghe tiếng tim thai, học cách tự trấn an khi thấy bụng gò cứng lúc nửa đêm. Đêm con đạp mạnh lần đầu, tôi nằm khóc. Vì thương con. Và cũng vì thương chính mình.
Tôi chưa từng trách Nam. Tôi hiểu rằng có những người lớn lên trong vòng kiểm soát đến mức không thể sống như chính mình. Tôi không oán. Nhưng cũng không đợi.
Ba năm trôi qua. Bon - con trai tôi đã biết nói líu lo. Cuộc sống tuy không đủ đầy như mơ, nhưng ấm áp. Tôi tưởng mọi chuyện đã yên. Cho đến một ngày, bà ấy bước vào tiệm bánh của tôi. Vẫn khí chất của một người phụ nữ quyền lực, nhưng gương mặt đã đầy những nếp nhăn.
- Tôi xin lỗi vì đã can thiệp thô bạo vào cuộc sống của cô, bà nói. Tôi đã lục tung mọi nơi để tìm cô suốt 3 năm. Và tôi chỉ xin được một điều… cho tôi được gặp cháu.
Tôi nhìn bà, cảm xúc hỗn độn.
- Vì sao bà làm thế? Chỉ vì tôi có bầu trước hôn nhân?
Bà im lặng một lúc lâu, rồi nhìn tôi, ánh mắt không còn lạnh lùng mà chùng xuống, thật sự thành thật:
- Không. Không phải vì chuyện cô có thai… mà vì tôi từng mất một đứa con khi mới sinh ra, chỉ vì tôi tin sai người. Người đó nói yêu tôi, rồi bỏ tôi lại với đứa con đỏ hỏn. Con tôi mất vì thiếu chăm sóc, tôi suýt chết vì hậu sản. Từ đó, tôi ám ảnh. Khi thấy cô và Nam sống với nhau quá nhanh, chưa hôn thú, chưa ràng buộc, tôi sợ… Tôi sợ lịch sử lặp lại với chính con trai mình.
Tôi ngỡ ngàng.
- Tôi không biết gì về chuyện đó, nhưng nếu vậy tại sao bà lại đối xử với tôi như thế?
- Tôi chưa từng kể với ai. Nhưng tôi thấy Nam quá yêu cô, mà tình yêu nếu mù quáng có thể giết người. Tôi phản ứng cực đoan, sai, nhưng là vì sợ mất thêm một đứa con lần nữa.
Tôi không ngăn được nước mắt.
- Nam vẫn chưa lấy ai. Nó giữ ảnh cô và con trong ví. Cứ đến sinh nhật con, nó lại đặt bánh và gửi quà về địa chỉ cũ. Cô có thể… cho nó một cơ hội không?
Vài ngày sau, Nam xuất hiện. Anh gầy hơn xưa, nhưng đôi mắt thì vẫn dịu dàng như ngày nào.
- Anh không trách em. Nếu là em, chắc anh cũng chọn cách đó. Nhưng nếu em đồng ý, từ hôm nay, anh sẽ không rời đi nữa. Bon ngập ngừng nhìn người đàn ông lạ rồi cười toe khi được bế lên cao.
Tôi mỉm cười. Ba năm, một hành trình đơn độc. Nhưng cuối cùng, chúng tôi gặp lại nhau, không phải để níu kéo quá khứ, mà để cùng nhau viết tiếp một chương mới cho con.
Bởi có những tình yêu, nếu đủ vững chắc, sẽ đi qua được cả những định kiến và thử thách, để rồi trở lại, đúng lúc và đủ đầy.
* Mẹ bầu có tâm sự có thể gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: bandoc@eva.vn