Đêm tân hôn đang nồng cháy, tôi nhận tin nhắn từ vợ cũ: Em… mang thai rồi!
Tôi bước ra ban công, tay run nhẹ. Không phải vì tin nhắn, mà vì sự trớ trêu của nó.
Tôi bước ra ban công, tay run nhẹ. Không phải vì tin nhắn, mà vì sự trớ trêu của nó.
Đêm tân hôn của chúng tôi không có pháo hoa, không có khoảnh khắc ngọt ngào như bao cặp đôi khác. Chỉ có một câu nói nhẹ như hơi thở, nhưng đủ sức khiến tôi thấy mình bị đẩy thẳng xuống một cái vực sâu không đáy.
“Làm mẹ của chồng”, điều tưởng vô lý ấy lại đang trở thành sự thật đối với một số chị em. Có người lấy phải những anh chồng “trẻ con” nên phải kiêm luôn chức không mong muốn ấy, nhưng cũng có người tự nguyện “2 trong 1” để quán xuyến gia đình theo ý mình.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào một câu chuyện “trớ trêu” đến vậy: muốn làm bố của một đứa trẻ… không phải con ruột mình, nhưng lại bị từ chối. Mà trớ trêu hơn, người mẹ của đứa bé ấy lại là… sếp trực tiếp của tôi.
Khi y tá đẩy tôi về phòng chờ sinh, tôi chết lặng. Trên giường bên cạnh, một cô gái đang ôm bụng, sắc mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự ngỡ ngàng không kém tôi.
Câu chuyện phơi bày hiện thực tàn nhẫn mà nhiều phụ nữ lớn tuổi trong gia đình tái hôn phải đối mặt.
Tôi chết lặng. Anh ấy bước đến cạnh chị G., lịch sự đỡ tay chị như thể đã quen thuộc. Ánh mắt bình thản nhưng quan tâm. Tất cả quá tự nhiên, không giống kiểu đưa đi khám giùm.
“Sau chuyến công tác này về, mình sẽ nói chuyện với cô ấy để được sống thật với tình cảm mà mình mong muốn” lâu nay - anh thầm nghĩ về sự kiên quyết bỏ xuống cái vỏ bọc của cuộc hôn nhân mà bấy lâu anh luôn cố gắng cho nó hoàn hảo mọi mặt.
Anh im lặng. Một khoảng im lặng dài đến mức tôi nghe rõ tiếng kim giây trôi qua. Chính sự im lặng ấy là câu trả lời. Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ, gói đồ sơ sinh của con, gọi taxi về ngoại.
Có lẽ cái đau nhất không phải là chứng kiến anh làm gì. Mà là hiểu ra một điều: tôi đã linh cảm. Từ những lần anh về muộn nhưng bảo họp. Từ ánh mắt tránh né khi tôi hỏi chuyện.
Mười từ. Nhỏ, nhẹ, không ai nghe thấy. Nhưng tim tôi đập thình thịch như vừa có thứ gì đó sụp xuống. Tôi đứng sững vài giây, tay ôm bụng theo bản năng.
Tôi đứng chết lặng. Một phần nào đó trong tôi rung lên, nhưng phần còn lại tỉnh táo đến mức lạnh người. Chỉ vì biết tôi có bầu mà anh hủy hôn, mà anh vứt bỏ người con gái khác, mà anh muốn lôi tôi quay về cái vòng luẩn quẩn từng khiến tôi kiệt sức?
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua rồi khựng lại. Người đàn ông đang đứng cạnh giường, cúi xuống sửa lại khăn cho mẹ và bé. Là chồng tôi.