Ký ức về bố
Trong buổi họp phụ huynh đầu năm, cô giáo chủ nhiệm cho các bố mẹ xem bài tập mà cô giáo cho các con làm. Đề bài là hãy kể lại kỷ niệm đáng nhớ của các em với bố mẹ. Qua đây, cô giáo muốn tạo cơ hội để bố mẹ hiểu thêm về con em mình.
Trong buổi họp phụ huynh đầu năm, cô giáo chủ nhiệm cho các bố mẹ xem bài tập mà cô giáo cho các con làm. Đề bài là hãy kể lại kỷ niệm đáng nhớ của các em với bố mẹ. Qua đây, cô giáo muốn tạo cơ hội để bố mẹ hiểu thêm về con em mình.
Nửa đêm, chuông điện thoại reo khẽ. Tôi định tắt để anh ngủ ngon. Màn hình sáng lên: “Anh ơi, con nhớ bố”. Tôi khựng lại.
Sáng hôm sau, khi tôi đang được y tá đo huyết áp, một người phụ nữ lao vào phòng, mắt đỏ ngầu. Tôi nhận ra ngay, đó là vợ mới của anh.
Thế rồi một buổi tối, khi anh vừa đi tắm, tôi dọn đống quần áo anh vứt trên ghế sofa. Trong lúc xếp lại túi quần jean, một tờ giấy nhỏ rơi ra. Tôi tưởng là hóa đơn, nhưng khi nhìn kỹ, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Khi bụng tôi bắt đầu nhô lên, cũng là lúc tôi nhận được một tin nhắn lạ. Một bức ảnh que thử thai 2 vạch rõ ràng, kèm theo dòng chữ: “Chị à, em cũng đang mang thai con của anh ấy”.
Tôi sững người. Câu hỏi ấy như nhát dao chọc thẳng vào tim. Tôi nói trong nước mắt rằng mình chưa từng phản bội. Nhưng dường như, niềm tin của anh đã lung lay.
Đêm tân hôn, khi bạn bè đều trêu “chuẩn bị mệt nhé”, tôi lại trải qua một đêm khác hẳn. Anh tắm rửa, lên giường, kéo chăn cho tôi rồi chỉ… nắm tay. Không hôn, không ôm, chỉ nằm yên cạnh tôi đến sáng.
Tôi đứng lặng. Cái tên đó, đã lâu rồi tôi không nghe ai nhắc đến. Tay tôi run run ký nhận, vừa tò mò, vừa lo sợ.
Ngày tôi thông báo mình mang thai, anh im lặng. Không một cái ôm, không một lời chúc mừng. Tôi tưởng anh đang sốc vì chưa chuẩn bị tinh thần, nhưng hóa ra, anh đã nghi ngờ từ giây phút đó.
Tôi mở lại lịch trình công tác anh để trên bàn, rồi không hiểu sao lại tra địa chỉ khách sạn trên mạng. Cảm giác tim đập loạn nhịp khi tôi thấy địa chỉ đó… ở cách nhà người yêu cũ của anh chỉ hai con phố.
“Tôi thực sự rất sốc, bởi vì tôi đặt nhiều hy vọng vào cuộc hôn nhân thứ hai này", chị A nói.
Khi bác sĩ nói tôi bị vô sinh, rằng khả năng mang thai gần như bằng không, tôi đã khóc cạn nước mắt. Thế nhưng anh nắm chặt tay tôi, nói chỉ cần có tôi, con cái không còn quan trọng.
Nói rồi anh tháo khẩu trang để lau mồ hôi. Cái giây phút ấy, tim tôi chợt khựng lại. Người đứng trước mặt tôi là Phương, người yêu cũ cách đây 6 năm. Tôi há hốc miệng, còn anh cũng sững sờ.