Tình già

M.Ngọc
Chia sẻ

“Mẹ ơi, con xin phép đưa bố lên trông nhà cho vợ chồng con mấy bữa, khi nào ổn thỏa thì con lại để bố về với mẹ, được không ạ?”.

1.

Tối đó, cô con gái cả gọi điện về cho bà, rón rén đặt vấn đề “mượn” bố. Chẳng là nhà nó chuẩn bị xây 8 tầng nên cần một quản gia giúp trông thợ, điều phối công việc. Con gái bà nói chỉ nhờ bố mấy bữa thôi, nhưng bà biết, xây nhà thì làm sao mà nhanh được. Rồi chớp mắt “mấy bữa” đó lại dài bằng cả năm trời. Nghĩ tới cảnh ông lại phải vất vả, tất bật, bà quyết không đồng ý. Vì vậy, bà trả lời con gái:

- Mẹ không đồng ý. Mẹ đã nói rõ với các con, bố mẹ giúp vậy là đủ nhiều rồi. Giờ, bố mẹ cũng cần được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nữa.

- Nhưng, bố lên ở với chúng con chứ có phải đi làm thuê cho người ngoài đâu mẹ. Nước mắt chảy xuôi, bố mẹ giúp con cái cũng là điều bình thường làm. Rồi sau này đến lượt chúng con cũng sẽ giúp lại cháu của ông bà...

Thái độ của con gái có vẻ hơi dỗi dằn cũng không thể làm bà đổi ý. Bà nói tiếp:

- Nếu các con thực sự cần, hoặc không có bố mẹ đứng ra thì không được thì lại đi một nhẽ. Đằng này, các con vẫn cứ ỷ lại, hễ có công to việc lớn là nghĩ ngay tới dựa dẫm vào bố mẹ là không được.

Đứng ở bên ngoài, ông nghe thấy hết cuộc nói chuyện của bà và con gái cả. Vì thế, khi điện thoại tắt, ông liền nhẹ nhàng nói với bà:

- Hay là thôi, bà để tôi lên đỡ đần công việc cho chúng nó. Tôi đi ít ngày thôi rồi tôi về.

Nghe đến đây thì bà chuyển sang giận ông:

- Ông nói vậy hóa ra tôi không biết nghĩ cho con mình sao. Nhưng, ông nghĩ cho con thì ai nghĩ cho ông. Trông coi công trình xây dựng vất vả lắm. Mà tôi biết tính ông, lúc nào cũng chu đáo, tận tâm cho con. Rồi khi ông kiệt sức ra đấy thì có phải cả nhà lại ân hận không. Ông cứ để đó, chúng nó sẽ có cách giải quyết hết.

Thế là ông đành chịu thua bà. Mấy tuần sau, bà nghe tin các con đã tìm thuê được người quán xuyến công trình.

Tình già - 1

Ảnh minh họa

2.

Ông bà sinh được 2 cô con gái. Thời tuổi trẻ, ông bà thay nhau làm lụng để nuôi các con khôn lớn. Đều là những người thích đi đây đó, ông bà có ước mơ sẽ đi hết một vòng đất nước mình nhưng bao năm, vẫn chỉ quanh quẩn ở “xó nhà”. Đó là vì ông bà muốn tiết kiệm tiền để còn lo cho các con. Ông bảo bà: Để khi chúng lớn, có công việc ổn định, tôi với bà đi chơi cũng chưa muộn. Bà thấy thế cũng phải nên đồng ý.

Rồi cả hai con đều lần lượt lấy chồng. Anh con rể cả làm về cầu đường, nên ở hẳn ngoài công trường, 1 năm chỉ về nhà vài ba dịp. Con gái út thì du học nước ngoài, rồi đem về cho vợ chồng bà một chàng rể tây.

Ngày con út sắp sinh, hai vợ chồng con muốn đón bố mẹ sang đó ở, vừa để biết đây đó, vừa giúp chúng trông con. Nghĩ tới cảnh con gái một mình nơi đất khách, bố mẹ chồng dù thương yêu cũng không thể hiểu được văn hóa, nếp sống của người Việt nên bà đồng ý. Tuy nhiên, ông lại không đi cùng được vì bận hỗ trợ con gái lớn trông nom các cháu. Ông không đành lòng đi ra nước ngoài, để con gái lớn ở nhà một mình lo toan trong khi chồng nó vắng nhà. Chính ông là người giục bà ra nước ngoài giúp con gái út. Khi nào cháu cứng cáp, bà lại về với ông.

Lúc đi, bà nói với ông sẽ chỉ đi 1 năm thôi. Nào ngờ, lúc bà sắp về thì con lại mang bầu đứa thứ 2. Thế là bà lo giúp con út trông nhà, nuôi con. Ở trong nước, ông cũng tất bật với 3 đứa cháu con của vợ chồng con gái cả. Khi bà được con út “giải phóng” cho về nước, vừa hay, con rể cả cũng chuyển công tác về làm ở gần nhà. Thế là, ông bà mừng mừng tủi tủi đoàn tụ. Bà bảo ông: Từ nay, tôi với ông quyết sống cho bản thân chứ không thể hy sinh cho con cháu  nữa.

Bà nhận thấy sức khỏe của ông yếu đi nhiều. Còn ông thì bảo bà gầy lắm, chắc ở nước ngoài ăn uống không hợp khẩu vị. Việc đầu tiên bà làm là đưa ông đi khám sức khỏe và tìm ra được cả loạt bệnh. Còn ông thì lên chiến dịch tẩm bổ để bà tăng cân, lấy lại sức vóc.

Vợ chồng các con được cái đều khá giả, vì vậy, có điều kiện gửi tiền phụng dưỡng bố mẹ. Lúc đầu, ông còn bảo bà, thôi lấy tiền của các con làm gì, vợ chồng mình cũng có thiếu thốn gì đâu. Song bà gạt đi, bảo rằng con có lòng thì mình cứ nhận. Hai vợ chồng mình còn cho các con nhiều hơn như thế cơ mà.

Số tiền các con biếu, một phần, bà dùng để mua thuốc bổ cho hai ông bà cùng uống mỗi ngày, một phần, bà dành cho các kế hoạch đi chơi, du lịch. Bà cũng tuyên bố thẳng, các con sẽ phải tự lo cho cuộc sống của mình còn bố mẹ không hỗ trợ nữa. Bà muốn để con tự lập nhưng cũng là để trao cho hai vợ chồng cơ hội được sống cho bản thân và cho nhau.

Tình già - 2

Ảnh minh họa

Thời tuổi trẻ, ông bà chẳng mấy khi có điều kiện ở riêng với nhau. Căn nhà nhỏ mà ông bà kỳ công lắm mới mua được ấy cũng chỉ rộng có 16m2. Vì thế, vợ chồng, con cái phải “3 cùng” (ăn cùng, ngủ cùng, sinh hoạt cùng) với nhau. Khi ông bà tích cóp, đổi được ngôi nhà rộng hơn thì các con lại đi lấy chồng, rồi bà thì theo con ra nước ngoài. Thành thử ông bà vẫn phải sống cảnh vợ chồng Ngâu. Chỉ đến bây giờ, ông bà quyết định đoàn tụ để sống cho bản thân thì cả hai đều đã đầu bạc, răng long. Song bà nghĩ, già nhưng không bị muộn, giờ ông bà vẫn còn đủ thời gian để sống cho mình.

 Chuyến đầu tiên bà đưa ông đi là đến Bắc Ninh nghe quan  họ. Hồi trước, cũng ở đó, ông và bà đã gặp nhau. Khi chia tay rồi, cả hai vẫn còn lưu luyến câu hát “người ơi người ở đừng về”. Và, chỉ ít tháng sau, họ nên duyên vợ chồng. Giờ, quay lại nơi “tình yêu bắt đầu”, ký ức lại ùa về trọn vẹn. Chỉ khác, bà đã không còn là cô thiếu nữ xinh xắn, ông không còn là chàng trai rắn rỏi, trẻ trung ngày nào. Hai bàn tay nhăn nheo nắm lấy nhau, ông khẽ khàng nói với bà: “ Với tôi, bà lúc nào cũng là người quan trọng nhất. Cảm ơn vì bà đã lấy tôi và cho tôi một gia đình”- ông thì thầm. Bà cười, như thể đang được nhận lời tỏ tình lần thứ 2 của ông.

Và bắt đầu từ đó, bà gần như dành trọn thời gian bên ông. Hàng sáng, ông bà gọi nhau dạy tập thể dục, khi thì đi bộ, khi thì đạp xe đạp túc tắc trên phố. Bà phát hiện ra, từ ngày được sống cho nhau, cả hai ông bà đều khỏe ra. Bà uống thuốc đúng giờ vì nếu quên là sẽ có ông nhắc. Còn ông, ăn uống cũng ngon miệng hơn vì mâm cơm bà nấu lúc nào cũng nóng sốt, đầy đủ dinh dưỡng. Hồi ở với con cháu, dù con có quan tâm bố mẹ thế nào cũng chẳng thể sát sao như ông bà dành cho nhau. 

Sáng nay, ông bà lại cùng nhau đi khám sức khỏe định kỳ. Cái chân của ông đã đỡ đau hơn, còn bà thì tình trạng máu xấu giảm, huyết áp của hai ông bà cũng ổn định. Về tới nhà, bà phấn khởi gọi điện báo tin ngay cho các con. Cô con gái cả ngượng ngịu bảo: “Con biết rồi, từ giờ, chúng con không dám mượn bố mẹ nữa. Từ nay, hai bố mẹ chỉ dành cho nhau thôi”.

Chia sẻ

M.Ngọc

Tin cùng chuyên mục

Món quà của mẹ

Món quà của mẹ

Ngày em nhận lời yêu anh, các bạn em hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Yêu chàng là khổ đấy nhé”. Là bởi vì, anh là trai tỉnh lẻ, một mình lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Nơi em đến chơi với anh là gian trọ nhỏ, nằm trong khu của những lao động nghèo.

Nỗi lo con lấy vợ tây

Nỗi lo con lấy vợ tây

Từ ngày biết tin con trai du học bên Anh đang yêu cô gái người bản xứ, ông bà lòng dạ bồn chồn. Nhìn trên mạng xã hội, chúng đăng hình ôm nhau thắm thiết thế kia thì chắc hẳn đã yêu sâu nặng lắm rồi. Nỗi lo lắng của ông bà về chuyện con trai trưởng “mất gốc” với công việc thờ cúng tổ tiên có vẻ như đang thành hiện thực.

Ghen tuông không ồn ào

Ghen tuông không ồn ào

Người phụ nữ thông minh không ghen tuông ồn ào, nhưng luôn biết lúc nào cần lên tiếng. Và Hương đã chọn đúng thời điểm để nhắc người khác nhớ rằng: Chồng mình, không phải ai cũng có quyền quan tâm quá mức.

Hai mặt của tự do hôn nhân

Hai mặt của tự do hôn nhân

Khi nói đến chuyện hôn nhân của con cái, không ít người đã "thở dài" hối tiếc cái thời bố mẹ có thể tham gia vào chuyện dựng vợ gả chồng cho con. Ngày nay, cái quyền đó hầu như bị lùi vào dĩ vãng nhường lại cho sự đổi chiều ngoạn mục: "Con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đấy".

Thay đổi chồng gia trưởng

Thay đổi chồng gia trưởng

Dưới mái nhà tưởng bình yên ấy, Huyền dần mỏi mệt khi phải đứng giữa những yêu cầu hoàn hảo và sự kiểm soát vô hình của chồng.

Hai chiếc giường trong phòng ngủ của bố mẹ

Hai chiếc giường trong phòng ngủ của bố mẹ

Hơn 20 năm nay, chị em tôi quen với hình ảnh trong phòng ngủ của bố mẹ kê hai chiếc giường thay vì một như những nhà khác. Mẹ giải thích, chiếc giường đó, bố sẽ sử dụng cho những hôm bố uống rượu nhiều; còn lại những ngày bình thường, bố mẹ vẫn ngủ chung trên chiếc giường hạnh phúc. Nhưng hóa ra, câu chuyện đó không hẳn như vậy…

Khi con biết yêu

Khi con biết yêu

Ngày nghe tin con gái có người yêu, chị Hoa rụng rời tay chân. Trời ơi, con gái chị mới vừa bước qua tuổi 17, hãy còn ăn chưa no, lo chưa tới thì yêu đương nỗi gì. Rồi con chị còn cả một tương lai dài phía trước, nếu dính vào yêu đương thì có ngày lại ăn cơm trước kẻng, rồi thì biết đi đâu về đâu.