Tôi có bầu với người đàn ông khác anh vẫn đòi cưới, đêm tân hôn kéo chăn tôi cứng đờ người biết lý do

Trang Anh
Chia sẻ

Tôi quen anh khi đang ở tháng thứ 6 của thai kỳ. Không phải một mối quan hệ ngọt ngào theo kiểu “tình yêu sét đánh” hay “duyên phận trời định”. Chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh rất… trầy trật.

Khi đó, tôi là bà bầu đơn thân, vừa bị người yêu bỏ sau khi phát hiện tôi có thai. Hắn lặn mất tăm như chưa từng tồn tại, chỉ để lại một câu nhắn cụt lủn: “Anh không chắc đứa bé là của anh”.

Tôi muốn bỏ thai. Nhưng rồi, những lần đi siêu âm, tiếng tim con đập thình thịch trong bụng khiến tôi không thể. Tôi xin nghỉ việc, chuyển sang làm công việc nhẹ hơn, chấp nhận bị người ta xì xào vì "chửa hoang", vì "không chồng mà chửa", vì "không biết giữ thân".

Những ngày đầu mang bầu, tôi vật vã vì nghén. Không ăn nổi gì, buồn nôn liên tục, có hôm còn ngất xỉu ở hành lang phòng trọ vì tụt huyết áp. Người duy nhất giúp tôi lúc đó… lại là một người lạ.

Anh làm bảo vệ cho tòa nhà bên cạnh. Hôm tôi ngất, anh bế tôi vào phòng y tế, tự đi mua cháo và gọi xe chở tôi đến bệnh viện. Sau hôm đó, cứ chiều muộn anh lại ghé đưa tôi hộp sữa, cái bánh, có hôm là mấy quả táo rửa sạch cẩn thận. Tôi ái ngại từ chối, nhưng anh chỉ cười: “Không sao đâu. Em lo được cho con, thì anh có thể giúp chút cho em”.

Tôi có bầu với người đàn ông khác anh vẫn đòi cưới, đêm tân hôn kéo chăn tôi cứng đờ người biết lý do - 1

Tôi bắt đầu quen với sự có mặt của anh. Khi tôi vào tháng thứ bảy, bụng to vượt mặt, tôi gần như không đi nổi lên dốc, anh lại âm thầm xuất hiện đẩy xe giúp tôi. Có lần tôi vỡ òa vì tủi thân khi bị người khác mắng té tát vì đứng quá lâu trước quầy siêu thị, anh cũng chính là người đứng ra xin lỗi và đưa tôi ra ngoài.

Tôi từng hỏi anh: “Anh không sợ sao? Một người như em, mang bầu với người khác, lại chẳng có gì trong tay… Anh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đáp: “Em đang mang một sinh linh trong bụng, vẫn sống tử tế và mạnh mẽ. Anh không sợ. Anh chỉ thấy nể”.

Tôi không dám mơ đến chuyện tình yêu. Nhưng rồi anh tỏ tình, thậm chí còn xin phép cưới. Gia đình anh, ngạc nhiên thay lại không phản đối. Mẹ anh chỉ gọi tôi đến nói chuyện nhẹ nhàng: “Nếu con thật lòng, mẹ cũng đồng ý tác thành”.

Tôi xúc động đến rơi nước mắt. Lễ cưới diễn ra gọn nhẹ khi tôi ở tháng thứ 8. Không váy cưới bồng bềnh, không son phấn đậm đà, chỉ là một chiếc váy bầu trắng giản dị, ôm lấy cái bụng tròn trịa và một người đàn ông đứng cạnh nắm tay tôi thật chặt.

Tôi tin mình đã gặp đúng người. Một người dám chấp nhận quá khứ, chấp nhận đứa trẻ không phải máu mủ, và xem mẹ con tôi như gia đình thật sự. Vậy mà, đêm tân hôn lại trở thành một bước ngoặt không ngờ. Vì bầu to, tôi khá mệt, định nằm nghỉ trước. Khi anh đi tắm ra, tôi vô tình thấy vết sẹo dài cắt ngang bụng dưới của anh khi anh thay đồ. Tôi sững người.

- Anh bị sao vậy? - Tôi hỏi.

Anh lặng thinh một lúc, rồi nói:

- Anh bị tai nạn hồi nhỏ, phải cắt bỏ tinh hoàn. Khả năng có con… gần như bằng 0.

Tôi chết lặng. Vậy nghĩa là…  Anh gật đầu, như đọc được suy nghĩ trong mắt tôi.

- Nhưng anh vẫn muốn cưới. Vì anh không cưới em để có con. Anh cưới vì muốn bên em, bên mẹ con em.

Tôi có bầu với người đàn ông khác anh vẫn đòi cưới, đêm tân hôn kéo chăn tôi cứng đờ người biết lý do - 2

Tôi quay mặt đi, cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn. Suốt thời gian qua, tôi đã mang trong lòng cảm giác áy náy, rằng mình đang bắt anh gánh một cái thai không phải của mình. Vậy mà hóa ra… anh chọn yêu, chọn cưới, chọn che chở. Cảm giác như có ai đó thắt một nút rất chặt trong tim tôi.

Lẽ ra tôi nên hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng không hiểu sao, đêm ấy tôi lại khóc. Tôi khóc vì anh quá tốt. Và vì tôi không thể sinh cho anh một đứa trẻ mang dòng máu của chính anh, điều mà có lẽ, trong sâu thẳm, anh vẫn từng mong.

Tôi sinh con một tháng sau đó. Anh là người đầu tiên bế con, ôm chặt đứa bé đỏ hỏn vào lòng, run run nói: “Chào con. Ba đến rồi đây”. Tôi quay mặt đi để giấu giọt nước mắt rơi xuống gối. Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Nhưng tôi biết, mình sẽ sống trọn vẹn từng ngày để không phụ lòng người đàn ông đã chấp nhận một bà bầu giữa đời lỡ dở.

* Bài viết được gửi từ độc giả T.T. - email th...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn. 

Chia sẻ

Trang Anh

Tin cùng chuyên mục