Người phụ nữ bỏ lại 7 đứa con, ly hôn tay trắng, chồng van xin quay lại nhưng cư dân mạng đồng loạt khuyên “đừng!”
Phản ứng của cư dân mạng lại đồng nhất đến bất ngờ: không thương hại mà là chế giễu, đồng thời khuyên vợ cũ “hãy chạy đi”.
Phản ứng của cư dân mạng lại đồng nhất đến bất ngờ: không thương hại mà là chế giễu, đồng thời khuyên vợ cũ “hãy chạy đi”.
Mâm cơm đủ món, đủ người - nhưng ai cũng đang bận… với một thế giới khác trong màn hình. Mãi đến khi đứa trẻ vẽ ra một “ngôi nhà cô đơn”, hai người lớn mới bừng tỉnh.
Câu chuyện của người đàn ông khiến cư dân mạng bùng nổ tranh luận.
Đêm ấy, tôi sốt nhẹ, mồ hôi đầm đìa, áo quần ướt sũng. Tôi cố với tay lấy khăn nhưng người đau quá, chẳng nhúc nhích nổi. Mẹ chồng nghe tiếng thở khò khè liền bước vào.
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ cưới cô ấy, lại càng không nghĩ đó sẽ là thời điểm cô ấy đang bụng mang dạ chửa.
Câu nói ấy như một nhát dao nhỏ, không đau lắm, nhưng khiến tôi thức tỉnh.
Cho đến buổi sáng định mệnh ấy, khi tôi thấy cơ thể khác lạ, buồn nôn và mệt mỏi. Cầm que thử thai, tôi vừa mừng vừa sợ. Mừng vì trong sâu thẳm, người phụ nữ nào cũng khao khát được làm mẹ. Sợ vì tôi không hiểu nổi điều ấy sao có thể xảy ra?
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, chứng kiến mẹ, ở tuổi 52, vẫn mang thai.
Vị bác sĩ người Úc này sinh con ở tuổi U100 nhờ IVF - thụ tinh trong ống nghiệm.
Tháng 1 năm nay, cặp đôi âm thầm đăng ký kết hôn mà không báo trước cho mẹ Megumi. Mãi sau này, bà mới biết chuyện.
Có người bảo đàn ông “một bến, hai đò” thì sướng chỉ có đàn bà chịu khổ đau, thua thiệt. Tuy nhiên với tư cách là một người trong cuộc, tôi có thể nói rằng đàn ông “nhiều bến” cũng thua thiệt và đau khổ không kém phụ nữ. Bởi cha tôi đã từng sống cảnh “một bến hai đò” trong nỗi đoạ đày tâm hồn lẫn thể xác cho đến tận ngày rời xa cõi đời.
Tôi chỉ thấy mình may mắn khi được làm vợ của một người biết quan tâm và biết lắng nghe. Cho đến… đêm tân hôn. Vừa bước vào phòng, anh bất ngờ ôm tôi thật chặt rồi nói nhỏ vào tai.
Tôi cứ nghĩ đời mình sẽ trôi đi bình yên như thế, cho đến một buổi chiều tháng 8, khi người giúp việc nói có một người phụ nữ lớn tuổi đứng trước cổng, tự xưng là mẹ chồng cũ của tôi.