Lời nói cuối
“Mẹ, anh chị dọn ở cùng mẹ lẽ ra phải chăm lo cho mẹ tốt hơn chứ! Nhà của anh chị thì đang cho thuê, mỗi tháng cũng bỏ túi được gần 10 triệu đồng. Đây là cái phước mẹ cho lại anh chị. Vậy mà...”.
“Mẹ, anh chị dọn ở cùng mẹ lẽ ra phải chăm lo cho mẹ tốt hơn chứ! Nhà của anh chị thì đang cho thuê, mỗi tháng cũng bỏ túi được gần 10 triệu đồng. Đây là cái phước mẹ cho lại anh chị. Vậy mà...”.
Cô ấy đứng dậy, quay lưng, tháo từng lớp váy cưới. Rồi khi chiếc áo cuối cùng rơi xuống, tôi nhìn mà sững người. Không phải vì điều tôi lo lắng, mà vì những gì tôi không bao giờ nghĩ tới.
Tối hôm đi công tác về, tôi đi gặp vợ sếp theo hẹn. Khi gặp, chị ấy nghe tôi trình bày xong, mỉm cười và đưa cho tôi một chiếc túi, bên trong là 500 triệu đồng.
Suốt 6 tháng đầu sau sinh, chị bị lên máu sản hậu liên tục vì ức chế và căng thẳng.
Hôn nhân của tôi giống như một con thuyền tưởng chừng vẫn êm ả, nhưng thật ra đã lệch hướng từ lâu. Tôi cứ nghĩ chỉ sai một chút, ai ngờ chính mình lại đẩy cả con thuyền vào giữa cơn bão.
Trong khi tôi háo hức giấu chồng chuyện mang thai để tạo bất ngờ trong ngày kỷ niệm, tôi lại vô tình phát hiện anh cũng đang lặng lẽ chuẩn bị một điều lớn lao cho gia đình mà tôi chưa từng hay biết.
Không biết có ai giống tôi không, lấy vợ rồi mới thấm thía rằng cưới một người, đôi khi là cưới cả gia đình họ.
Tôi bật khóc. Không phải vì mẹ chồng. Không phải vì phòng tối. Mà vì đột nhiên tôi nhận ra: Cuộc hôn nhân này quá vội.
“Khó thì chắc chắn là khó, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc. Dù tốn bao nhiêu tiền, vất vả bao nhiêu, tôi cũng phải cứu nó. Vì gia đình này”, bà nói như vậy.
Tôi chưa từng nghĩ đời mình lại có ngày trải qua cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực chỉ vì… một bức ảnh treo tường.
Tôi đứng hình. Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không. Câu đó rơi xuống giữa căn phòng hậu sản sáng trắng, nghe rõ đến mức từng chữ như đâm thẳng vào ngực.
Chị Hoa thường xuyên tìm lý do để về nhà mẹ. Mỗi lần vợ về thăm nhà mẹ đẻ, anh rất khó gặp lại vợ, vì khi thì chị Hoa chặn số điện thoại của anh, khi thì đi xa để tránh mặt.
Anh ấy bước ra, áo sơ mi chưa cài hết cúc, trên tay cầm ly nước. Tôi luống cuống xin lỗi, quay ra, chân vấp vào thảm suýt té. Anh chỉ nói một câu: “Không sao đâu, để tôi đưa chị xuống tầng”.