Về quê sinh con, hành động bất ngờ của anh chồng trong bữa cơm hé lộ bí mật về người con gái khác

Trang Anh
Chia sẻ

Tôi dần quen với cuộc sống ở quê, thấy mình như một em bé lớn được mẹ chồng nuôi lại từ đầu. Mọi thứ đều tốt đẹp, cho đến một buổi chiều Chủ Nhật nọ, khi anh trai chồng về ăn cơm.

Tôi sinh con đầu lòng vào tháng 5, khi trời chưa quá nóng. Vì vợ chồng tôi sống ở thành phố, lại không có người thân nào gần gũi, nên mẹ chồng chủ động gọi điện từ quê: “Về đây ở cữ cho đỡ tốn kém. Mẹ chăm được. Nhà rộng, yên tĩnh, chứ trên đó vừa đắt đỏ vừa vất vả”.

Tôi nghe mà mừng rơi nước mắt. Dù trước giờ không quá thân thiết với mẹ chồng, nhưng bà vẫn luôn dịu dàng, không xét nét. Thấy tôi có bầu, bà gọi hỏi thăm suốt, dặn đừng thức khuya, bảo chồng tôi đưa về quê chơi để “bồi bổ khí hậu

Về quê sinh con, hành động bất ngờ của anh chồng trong bữa cơm hé lộ bí mật về người con gái khác - 1

Vợ chồng tôi về quê khi tôi mang thai tuần 38. Mẹ chồng chuẩn bị sẵn phòng riêng, ga trải giường mới, cả mấy túi lá xông và một nồi đất nhỏ để hãm nước uống. Chồng tôi ở mấy hôm rồi quay lại thành phố đi làm. Tôi sinh con sau đó một tuần, mẹ chồng chăm tôi từng miếng ăn, giấc ngủ. Bà không bắt tôi kiêng tắm, chỉ bảo tắm nước ấm, gội đầu thì sấy kỹ. Cơm thì nấu riêng, ít muối, nhiều canh ngọt, đổi món mỗi ngày. Lúc tôi khóc vì tắc sữa, mẹ chồng vừa nắn bóp ngực vừa vỗ về: “Không sao, lần đầu ai cũng vậy. Đừng sợ. Có mẹ đây”.

Tôi dần quen với cuộc sống ở quê, thấy mình như một em bé lớn được mẹ chồng nuôi lại từ đầu. Mọi thứ đều tốt đẹp, cho đến một buổi chiều Chủ Nhật nọ, khi anh trai chồng về ăn cơm.

Anh là con cả trong nhà, làm ăn xa, thỉnh thoảng mới ghé thăm mẹ một lần. Tôi cũng ít khi gặp, chỉ biết anh trầm tính, ít nói, không lập gia đình. Hôm đó, mẹ chồng vui lắm, đi chợ từ sáng sớm để nấu mấy món anh thích. Bà còn bảo tôi cố gắng ngồi ăn cùng cho đông đủ, “lâu rồi mới có mâm cơm đủ ba người”.

Cơm dọn ra, tôi vừa bế con vừa ăn. Anh trai chồng gắp miếng cá nạc đặt vào chén tôi. Tôi ngạc nhiên, cảm ơn nhỏ nhẹ. Một lúc sau, thấy tôi chỉ ăn cơm chan canh, anh lại gắp thêm thịt, còn gỡ xương kỹ càng rồi nói:

- Em ăn đi, đừng ngại. Ở cữ cần nhiều chất.

Tôi hơi bất ngờ, chỉ biết cười nhẹ. Cả bữa, anh không nói nhiều, nhưng cứ lặng lẽ để ý tôi thích món nào thì gắp món ấy. Tôi cảm động thật sự, vì người trong nhà tôi cả cha mẹ ruột cũng chưa từng chăm tôi được như thế.

Sau bữa cơm, mẹ chồng tranh thủ ra sau nhà phơi đồ. Tôi ngồi bế con trong nhà. Anh trai chồng rót cho tôi ly nước ấm, nói rất khẽ:

- Em giống cô ấy lắm.

Tôi ngẩng lên, chưa hiểu gì, thì anh đã nhìn ra cửa, giọng nhỏ như gió thoảng:

- Hồi đó... người anh yêu cũng có bầu. Nhưng không giữ được. Cô ấy mất khi sinh.

Về quê sinh con, hành động bất ngờ của anh chồng trong bữa cơm hé lộ bí mật về người con gái khác - 2

Tôi chết lặng. Thì ra, đằng sau sự trầm lặng của anh là một vết thương chưa bao giờ lành. Mọi hành động dịu dàng, chăm chút kia... không chỉ vì tôi là em dâu. Mà vì tôi là hình bóng của người anh từng thương. Tôi không biết nói gì, chỉ ngồi im, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Khi mẹ chồng bước vào, anh đã đứng dậy xin phép ra về. Trước khi đi, anh dúi vào tay mẹ một phong bì, bảo:

- Con biết mẹ chăm em dâu cực lắm. Trong này là chút tiền, mẹ đừng từ chối. Cũng mua sữa cho cháu.

Mẹ chồng chỉ kịp “ừ” một tiếng rồi quay đi, có lẽ bà cũng nghẹn lòng như tôi. Tối hôm đó, tôi nằm ôm con mà nước mắt cứ chảy không ngừng. Có lẽ con người ta ai cũng giấu trong lòng những vết thương, chỉ là không ai nói ra. Có những người tử tế không phải vì nghĩa vụ, mà vì một tình yêu sâu sắc từng bị mất đi.

Từ hôm đó, tôi quý mến anh hơn rất nhiều. Mỗi lần anh về, tôi lại chủ động bày cơm, mời ăn. Anh thì cứ nhìn con tôi rồi bảo: “Giống ba nó đấy, không giống mẹ đâu nha!”, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như thể đang ngắm một điều gì rất quý giá.

Đôi khi, trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như bữa cơm gia đình, ta lại vô tình bước vào một góc khuất đầy xúc động của người khác. Tôi đã từng lo sợ khi về quê ở cữ, nhưng không ngờ chính nơi đây lại cho tôi một sự ấm áp mà tôi không bao giờ quên.

* Bài viết được gửi từ độc giả T.L - email tl...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn.

Chia sẻ

Trang Anh

Tin cùng chuyên mục