Câu nói ấy thấm sâu như muối xát vào lòng. Tôi vừa tủi thân vừa giận, nước mắt rơi không ngừng.
Ngày tôi mang thai con trai đầu lòng, cũng là lúc tôi rời bỏ công việc ổn định để toàn tâm dưỡng thai theo lời khuyên của bác sĩ. Thời điểm ấy, kinh tế gia đình chưa dư dả, chồng tôi vừa khởi nghiệp còn tôi thì bụng mang dạ chửa, mọi chi phí trong nhà đều gánh trên vai anh. Tôi biết ơn chồng, nhưng cũng không giấu nổi cảm giác áy náy khi thấy mình chẳng đóng góp được gì.
Thế nhưng, nỗi buồn ấy càng nặng nề hơn khi chính em chồng, cô gái chỉ kém tôi vài tuổi có lần đã buông lời chê: “Chị ở nhà ăn với nằm, chẳng khác nào ăn hại”. Câu nói ấy thấm sâu như muối xát vào lòng. Tôi vừa tủi thân vừa giận, nước mắt rơi không ngừng. Tôi chỉ muốn hét lên rằng: tôi cũng từng là người độc lập, tôi từng có sự nghiệp, chỉ là đang tạm gác lại để làm tròn thiên chức làm mẹ. Nhưng lời đã nói ra, khó mà rút lại. Từ hôm đó, giữa tôi và em chồng như có một bức tường vô hình.
Suốt những tháng ngày bầu bí, tôi vừa cố gắng giữ sức khỏe cho con, vừa tự nhủ phải mạnh mẽ. Mỗi lần nghe tiếng em chồng cười nói ngoài phòng khách, tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng, ôm bụng thì thầm với con: “Con ơi, ráng lớn khỏe mạnh, để mẹ có thể chứng minh mẹ không hề vô dụng”.
Ngày sinh nở, tôi trải qua ca vượt cạn đầy đau đớn. Trong khoảnh khắc nằm bẹp trên giường bệnh, mồ hôi đầm đìa, tôi chỉ nghĩ: chỉ cần con bình an chào đời, mọi lời chê bai rồi cũng sẽ trôi qua. Và đúng thật, khi nghe tiếng con khóc đầu tiên, tôi thấy lòng mình vỡ òa, bao tủi hờn dồn nén bỗng tan biến. Nhưng sâu trong ký ức, câu nói của em chồng vẫn như cái gai, khiến tôi mỗi lần nhớ lại đều chạnh lòng.
Cuộc sống dần ổn định hơn. Chồng tôi làm ăn phát đạt, tôi cũng quay lại với công việc sau khi con trai cứng cáp. Nhiều năm trôi đi, tôi gần như không còn bận tâm chuyện cũ, chỉ giữ mối quan hệ xã giao vừa đủ với em chồng. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên, nhưng cũng chẳng cần khơi lại.
Ấy vậy mà, 10 năm sau, cuộc đời lại có cách riêng để thử thách trái tim tôi. Hôm đó, con trai tôi, nay đã là một cậu bé hoạt bát 10 tuổi, bất ngờ bị sốt cao co giật. Cả nhà hốt hoảng, tôi bủn rủn tay chân không biết xoay xở thế nào. Chồng tôi đang đi công tác xa, chỉ có tôi và mẹ chồng ở nhà, nhưng bà tuổi đã cao, không đủ sức bế cháu. Đúng lúc ấy, người lao đến nhanh nhất, bế xốc con tôi đưa thẳng ra taxi chính là em chồng, người từng buông lời cay nghiệt năm nào.
Trên đường đến bệnh viện, tôi nhìn thấy mồ hôi cô rơi lã chã, hai tay vẫn ôm chặt lấy đứa trẻ như thể sợ vuột mất. Gương mặt em hoảng hốt, vừa dỗ dành vừa gọi tên cháu không ngừng. Tôi sững sờ. Trong giây phút nguy cấp, cô chẳng hề nghĩ gì ngoài việc bảo vệ con tôi.
Đêm đó, con trai tôi may mắn qua cơn nguy hiểm. Khi nhìn em chồng ngồi bệt xuống ghế hành lang bệnh viện, gương mặt mệt nhoài nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cháu đầy lo lắng, tim tôi như thắt lại. Tôi tiến đến, định mở lời cảm ơn, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Mãi đến khi em chồng khẽ cười, nói: “Chị đừng lo, cháu sẽ ổn thôi, may mà đưa đi kịp”, tôi mới òa khóc.
Tôi đã bật khóc nức nở, rồi run run nắm tay em, thốt lên: “Cảm ơn em… cảm ơn rất nhiều”. Câu “cảm ơn” ấy là thật lòng, là lần đầu tiên sau 10 năm tôi dám gỡ bỏ bức tường ngăn cách. Tôi nhận ra, đôi khi tuổi trẻ khiến con người nông nổi, nói ra những lời làm tổn thương nhau. Nhưng thời gian và tình huống khắc nghiệt lại có thể làm sáng lên tình thân máu mủ, gột rửa mọi vết xước cũ.
Từ hôm đó, giữa tôi và em chồng như được mở ra một trang mới. Tôi thôi giữ khư khư nỗi đau ngày xưa, mà học cách nhìn nhận vào hành động của hiện tại. Con trai tôi vẫn ríu rít gọi “dì” mỗi lần được em chồng dẫn đi chơi, còn tôi thì thấy lòng nhẹ nhõm mỗi khi nghĩ về gia đình.
Có lẽ, cuộc đời ai cũng có lúc nói ra điều khiến người khác đau lòng. Quan trọng là sau đó, chúng ta có dám mở lòng để tha thứ và ghi nhận những điều tốt đẹp hay không. Tôi đã học được bài học ấy từ chính giây phút bật khóc nói lời cảm ơn. Và tôi biết, nhờ vậy mà trái tim mình nhẹ nhõm, con tôi cũng lớn lên trong một mái nhà ấm áp hơn.
* Bài viết được gửi từ độc giả Thu Hằng - email hangthu1985...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn