Tôi chết lặng. Câu nói hồn nhiên ấy, như mũi dao xoáy vào nỗi lòng giấu kín bấy lâu. Tôi nhìn sang chồng. Anh đang ngồi ở sofa, trên tay còn cầm điện thoại, nhưng gương mặt thì khựng lại.
Ngày tôi biết mình mang thai, mọi thứ trong hôn nhân không hề trọn vẹn như người ngoài vẫn tưởng. Bề ngoài, ai cũng nghĩ tôi may mắn: có chồng làm ăn ổn định, nhà cửa đàng hoàng, gia đình nội ngoại cơ bản không thiếu thốn gì. Nhưng chỉ có tôi mới biết, từng bữa cơm, từng ánh mắt, từng câu nói của anh và tôi đều đầy khoảng cách. Chúng tôi từng suýt ly hôn vì những mâu thuẫn chẳng ai nhường ai, chỉ vì tôi luôn cảm thấy anh lạnh nhạt, còn anh cho rằng tôi đòi hỏi quá nhiều.
Mang thai trong bầu không khí đó, tôi chông chênh vô cùng. Nhiều đêm ôm bụng, tôi đã khóc một mình. Tôi tự hỏi: “Con ơi, sau này bố mẹ có còn đi cùng nhau được không?”. Nhưng rồi, nghĩ đến đứa bé, tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ. Tôi lao vào đọc sách, học cách ăn uống, tập thở, chăm sóc thai kỳ, dù nhiều khi chỉ thèm một vòng tay chồng ấm áp mà không có.
Thai lớn dần, cơ thể nặng nề, những cơn nghén hành hạ, những lần mất ngủ khiến tôi mệt mỏi. Có khi nhìn sang, thấy anh nằm bên cạnh mà lòng tôi trống trải. Tôi từng nghĩ, nếu không vì con, chắc tôi đã dọn về nhà mẹ đẻ từ lâu. Ấy thế mà bước ngoặt lại đến từ con trai lớn của tôi, thằng bé mới 5 tuổi. Một buổi tối, khi tôi đang ngồi xoa bụng thì con chạy tới, ôm chặt bụng tôi, áp tai nghe ngóng. Thằng bé bỗng thốt lên ngây ngô:
- Mẹ ơi, em trong bụng có nghe con nói không? Con sẽ bảo vệ mẹ với em, để bố không làm mẹ khóc nữa.
Tôi chết lặng. Câu nói hồn nhiên ấy, như mũi dao xoáy vào nỗi lòng giấu kín bấy lâu. Tôi nhìn sang chồng. Anh đang ngồi ở sofa, trên tay còn cầm điện thoại, nhưng gương mặt thì khựng lại. Ánh mắt anh đầy bất ngờ, như thể vừa nghe một sự thật chưa từng nghĩ tới: vợ đã nhiều lần khóc vì sự lạnh lùng của mình.
Không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng. Tôi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Con trai vẫn ôm bụng tôi, ngẩng lên nhìn bố, ánh mắt ngây thơ mà kiên quyết. Lần đầu tiên, tôi thấy chồng tôi bối rối đến vậy. Anh tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt hai mẹ con. Anh đưa tay chạm vào vai tôi, rồi lặng lẽ đặt tay lên bụng bầu. Giọng anh trầm xuống:
- Anh xin lỗi… Anh không hề biết em đã cảm thấy như vậy. Anh chỉ nghĩ lo làm việc, lo tương lai cho mẹ con em là đủ. Nhưng hóa ra, anh đã bỏ quên điều quan trọng nhất.
Tôi bật khóc nức nở. Bao nhiêu dồn nén trong lòng bấy lâu vỡ òa. Lúc đó, tôi không kìm được, đã khụy xuống quỳ trước mặt chồng. Tôi không quỳ vì xin lỗi hay hạ mình, mà bởi tôi muốn cúi đầu cảm ơn anh, vì đã chịu lắng nghe, chịu thay đổi, và trên hết, vì con trai nhỏ đã nói hộ tiếng lòng của tôi.
Anh hoảng hốt đỡ tôi đứng dậy, vừa lau nước mắt cho tôi vừa lặp đi lặp lại:
- Đừng, em đừng làm thế, lỗi là ở anh. Anh hứa từ nay sẽ khác. Em và con là tất cả của anh.
Đêm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi ngủ ngon trong vòng tay chồng. Những cú đạp khẽ của con trong bụng như minh chứng cho sự hồi sinh của một gia đình. Tôi nhận ra, làm vợ, làm mẹ bầu, đôi khi chúng ta quá quen với việc gồng mình. Chúng ta chọn im lặng vì nghĩ đàn ông sẽ chẳng hiểu. Nhưng chính sự im lặng đó lại khiến khoảng cách ngày một xa. Con trai tôi đã dạy cho cả hai vợ chồng một bài học giản dị: tình yêu không chỉ nằm ở trách nhiệm hay vật chất, mà còn ở những cái ôm, những lời quan tâm, và cả những giọt nước mắt cần được nhìn thấy.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc quỳ xuống trước chồng, tôi không thấy mình yếu đuối, mà ngược lại, thấy đó là giây phút mạnh mẽ nhất. Bởi tôi đã dám đối diện với nỗi đau, để mở ra cơ hội hàn gắn.
Với tôi, bầu bí không chỉ là hành trình chờ đón một sinh linh mới, mà còn là phép thử cho tình yêu vợ chồng. Và nhờ con, tôi đã học được rằng: khi người phụ nữ bầu bí khát khao sự sẻ chia, chỉ một câu nói ngây ngô, một cử chỉ nhỏ thôi, cũng đủ thay đổi cả cuộc đời.
* Bài viết được gửi từ độc giả Thuỳ Linh - email thuy.linh88...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn