Đêm tân hôn, khi bạn bè đều trêu “chuẩn bị mệt nhé”, tôi lại trải qua một đêm khác hẳn. Anh tắm rửa, lên giường, kéo chăn cho tôi rồi chỉ… nắm tay. Không hôn, không ôm, chỉ nằm yên cạnh tôi đến sáng.
Tôi quen anh khi vừa tròn 25 tuổi, còn anh khi ấy đã 37. Khoảng cách hơn 12 tuổi khiến nhiều người bảo tôi dại, rằng đàn ông từng trải sẽ khắt khe, khó tính và không còn nhiều sự lãng mạn. Nhưng trong mắt tôi, anh là người tử tế, điềm đạm và luôn biết cách khiến người khác thấy yên tâm. Anh là giám đốc một công ty nhỏ, không quá giàu có, nhưng mọi thứ ở anh đều gọn gàng, chuẩn mực và đầy trách nhiệm.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra ấm cúng. Tôi hạnh phúc nghĩ mình đã chọn đúng người. Nhưng đêm tân hôn, khi bạn bè đều trêu “chuẩn bị mệt nhé”, tôi lại trải qua một đêm khác hẳn. Anh tắm rửa, lên giường, kéo chăn cho tôi rồi chỉ… nắm tay. Không hôn, không ôm, chỉ nằm yên cạnh tôi đến sáng.
Lúc ấy, tôi hơi tổn thương. Tôi là cô dâu mới, cũng biết đàn ông ở tuổi đó không còn bốc đồng, nhưng lạnh nhạt đến vậy thì quá lạ. Sáng ra, anh dậy sớm, nhẹ nhàng đặt một ly sữa ấm lên bàn và nói: “Anh muốn em ngủ thêm chút, hôm qua chắc mệt lắm”. Tôi chỉ ậm ừ, trong lòng nặng trĩu.
Những ngày sau, anh vẫn ân cần, chu đáo, nhưng giữa chúng tôi dường như thiếu một điều gì đó. Tôi bắt đầu nghi ngờ: phải chăng anh lấy tôi vì thương hại, hay chỉ vì đến tuổi phải cưới? Thậm chí, đôi lúc tôi nghĩ anh… có vấn đề về sinh lý. Nhưng mỗi lần thấy anh dọn dẹp, nấu ăn, dắt tôi đi dạo, hỏi han từng viên vitamin bầu, tôi lại chẳng thể trách được.
Rồi chỉ sau 2 tháng, tôi phát hiện mình mang thai. Tin ấy đến sớm hơn tôi tưởng, vì thật ra chúng tôi chỉ gần gũi đúng một lần, trong một buổi tối đầy bất ngờ khi anh trở về sau chuyến công tác. Anh ôm tôi rất lâu, khẽ nói: “Cảm ơn em đã tin anh”. Tôi không hiểu hết câu đó, cho đến một ngày sau đó, khi anh bị ngất trong phòng tắm và tôi phải đưa đi cấp cứu.
Tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, nghe bác sĩ nói: “Anh ấy bị rối loạn hormone và từng điều trị hiếm muộn. Tỷ lệ có con rất thấp”. Tôi sững sờ. Hóa ra đêm tân hôn anh không phải lạnh nhạt, mà là… sợ. Sợ tôi thất vọng, sợ tôi sẽ rời bỏ khi biết anh mang trong mình “khiếm khuyết” mà đàn ông ít ai dám thừa nhận.
Anh đã giấu tôi, nhưng không phải để lừa dối. Anh chỉ muốn có thời gian để chuẩn bị tâm lý, để tìm cách nói mà không khiến tôi tổn thương. Và rồi, khi tôi mang thai, điều anh tưởng cả đời không thể có, anh khóc. Một người đàn ông 37 tuổi, gục đầu vào bụng tôi mà khóc như một đứa trẻ.
Từ ngày đó, anh thay đổi hẳn. Mỗi sáng, anh dậy sớm ép nước cam, chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Mỗi lần tôi ốm nghén, anh lại tìm đủ món ăn tôi có thể nuốt nổi, đi khắp nơi mua đúng loại sữa bác sĩ khuyên dùng. Anh nói: “Em đừng nghĩ anh thương con hơn em. Anh thương cả hai, vì em đã cho anh niềm tin rằng phép màu vẫn tồn tại”.
3 tháng sau, trong một lần đi siêu âm, bác sĩ bảo thai ổn định, tim thai mạnh mẽ. Anh nắm tay tôi thật chặt, giống hệt đêm tân hôn hôm ấy, và khẽ nói: “Anh nắm tay em không phải vì không muốn gì hơn, mà vì sợ nếu buông ra, anh sẽ đánh mất niềm tin vào cuộc sống này”. Tôi nhìn anh, nước mắt tự dưng rơi. Tôi hiểu rằng, có những người đàn ông yêu theo cách lặng thầm, không lời ngọt ngào, không hoa hồng, nhưng sẵn sàng nắm tay mình đi qua những tháng ngày yếu đuối nhất.
Thai kỳ không hề dễ dàng. Tôi bị nghén nặng, rồi mất ngủ, rồi tủi thân vô cớ. Nhưng mỗi lần như thế, chỉ cần anh nói “Em cứ mệt đi, mọi thứ còn lại để anh lo”, tôi lại bình tâm. Có lẽ đó là điều quý giá nhất khi người phụ nữ mang bầu có thể nhận được là cảm giác được che chở.
Khi con tôi chào đời, anh đứng ngoài phòng sinh, run đến mức bác sĩ phải đỡ. Anh bế con, nhìn tôi và nói: “Giờ thì anh tin, nếu sống tử tế, ông trời sẽ không lấy đi hết của mình”.
Câu chuyện của tôi không có gì quá đặc biệt, nhưng mỗi khi nhìn lại, tôi lại thấy biết ơn đêm tân hôn năm ấy, đêm anh chỉ nắm tay tôi. Bởi chính từ khoảnh khắc tưởng như lạnh nhạt đó, tôi đã học được rằng tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng cuồng nhiệt, mà đôi khi, chỉ là bàn tay nắm chặt đủ để cùng nhau đi qua giông bão, và cùng chào đón một mầm sống nhỏ bé.
* Bài viết được gửi từ độc giả Nguyễn Minh Anh - email minh.anh...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn