Bố bạn trai nói câu này trong mâm cơm ngày ra mắt, tôi lập tức bỏ về dù đang bầu 3 tháng

Khánh Mây
Chia sẻ

Tôi sững người, thìa cơm rơi xuống bát kêu thành tiếng. Cả bàn ăn im bặt, chỉ còn tiếng quạt quay rè rè. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt bạn trai bối rối, lúng túng.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên về ra mắt nhà bạn trai, cái ngày mà lẽ ra phải là một bước ngoặt hạnh phúc trong đời mình. Tôi bấy giờ đã mang thai được 3 tháng, bụng chưa rõ nhưng cơ thể bắt đầu nặng nề, mệt mỏi. Tôi quyết định giữ con, một phần vì tôi yêu anh, một phần vì nghĩ rằng có đứa bé sẽ là sợi dây để anh buộc mình vào trách nhiệm gia đình.

Anh không phản đối, cũng không quá hân hoan. Chỉ khẽ gật đầu rồi bảo: “Để từ từ anh nói với bố mẹ”. Tôi ngây thơ nghĩ thế là đủ, nghĩ rằng anh đã sẵn sàng. Nhưng hóa ra, người chưa bao giờ sẵn sàng chính là tôi.

Bố bạn trai nói câu này trong mâm cơm ngày ra mắt, tôi lập tức bỏ về dù đang bầu 3 tháng - 1

Ngày hôm đó, tôi mặc chiếc váy suông dài, cố che đi vòng bụng đã bắt đầu nhô. Mẹ anh đón tôi bằng nụ cười nhã nhặn, còn bố anh thì trầm ngâm ít nói. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, những món ăn miền quê giản dị mà tôi vẫn thường nghe anh kể. Lúc đầu không khí khá ấm áp, tôi thấy nhẹ nhõm phần nào, nghĩ chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thế rồi, khi câu chuyện xoay quanh chuyện cưới xin, bố anh đột nhiên buông một câu mà đến tận bây giờ tôi vẫn thấy nhói lòng:

- Con gái thời nay, chưa cưới đã chửa, còn dắt về ra mắt thì ra gì nữa. Nhà mình chưa bao giờ dính chuyện này, thật mất mặt.

Tôi sững người, thìa cơm rơi xuống bát kêu thành tiếng. Cả bàn ăn im bặt, chỉ còn tiếng quạt quay rè rè. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt bạn trai bối rối, lúng túng. Nhưng điều khiến tôi đau nhất chính là anh im lặng, không nói một lời nào bênh vực tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đứa bé trong bụng mình run rẩy theo từng nhịp tim của mẹ. Tôi thấy mình nhỏ bé và đơn độc, chẳng còn chỗ nào để bấu víu. Tôi đứng dậy, lịch sự nói lời xin phép rồi bỏ ra ngoài, mặc cho tiếng mẹ anh gọi giật lại. Nước mắt rơi lã chã trên đường về, bụng thì cồn cào vì chưa ăn miếng nào.

Những ngày sau đó, bạn trai tìm đến xin lỗi. Anh bảo bố anh vốn cổ hủ, lại nóng tính nên lỡ lời. Anh van xin tôi cho thời gian để thuyết phục. Nhưng tôi hiểu, điều làm tôi đau không chỉ là câu nói của bố anh, mà còn là sự im lặng của chính người tôi đặt niềm tin. Khi cả thế giới quay lưng, tôi chỉ mong anh sẽ đứng về phía mình, ít nhất là một lời nói, một cái nắm tay. Nhưng anh đã không làm.

Bố bạn trai nói câu này trong mâm cơm ngày ra mắt, tôi lập tức bỏ về dù đang bầu 3 tháng - 2

Tôi quyết định rời xa. Đứa bé trong bụng vẫn lớn lên từng ngày, như một lời nhắc nhở vừa ngọt ngào vừa chua xót. Tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân, đi qua những tháng ngày mang bầu trong nước mắt. Nhiều lần tôi tự hỏi, nếu hôm đó tôi im lặng chịu đựng, nếu tôi cố gắng nhẫn nhịn để được bước vào gia đình ấy, liệu tôi có hạnh phúc không?

Câu trả lời đến khi tôi sinh con. Lúc nhìn thấy thiên thần bé nhỏ, tôi hiểu ra: không ai có quyền coi thường một người mẹ, dù là vì lý do gì. Mang thai là hành trình vừa đau đớn vừa thiêng liêng, và con tôi chính là bằng chứng cho sự dũng cảm của mình.

Mười năm trôi qua, tôi đã có một công việc ổn định, một mái nhà ấm áp chỉ có hai mẹ con. Người đàn ông năm xưa đã lấy vợ khác, còn tôi thì chưa một lần quay đầu hối tiếc. Có lúc con hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không ở cùng mình?”. Tôi mỉm cười đáp: “Vì bố có con đường riêng, nhưng con chính là món quà quý giá nhất mà mẹ có”.

Giờ nghĩ lại, tôi thậm chí thấy biết ơn cái câu nói tưởng chừng tàn nhẫn năm ấy. Nếu không có nó, tôi đã không đủ mạnh mẽ để bước ra, để tìm cho mình một con đường khác. Và nếu không có nó, tôi đã không có được đứa con trai ngoan ngoãn, thông minh, là cả bầu trời của mẹ hôm nay.

Có những cú sốc trong đời khiến ta tưởng như gục ngã, nhưng đôi khi, chính nó lại là bàn tay vô hình kéo ta ra khỏi một hố sâu. Tôi học được rằng, tình yêu thật sự không thể đứng im lặng trước những lời xúc phạm. Và làm mẹ, điều quan trọng nhất không phải là được bước vào một gia đình giàu có, mà là giữ cho con một mái ấm tràn đầy yêu thương và sự tôn trọng.

* Bài viết được gửi từ độc giả Nguyễn Thảo - email nguyenthao8...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục