Thấy mẹ chồng tẩm bổ cho em dâu bầu mà chẳng đoái hoài đến tôi, 3 năm sau tôi cảm ơn bà

Phương Ann
Chia sẻ

Tôi đứng lặng trong bếp, tay rửa chén mà nước mắt rơi. Bầu bì 7 tháng rồi, tôi nào dám đòi hỏi gì, chỉ mong có ai hỏi han một câu “con ăn được không” mà chẳng có.

Ngày tôi mang thai đứa đầu, tôi từng nghĩ đó sẽ là quãng thời gian được yêu thương và chăm sóc nhiều nhất. Nhưng thực tế lại khiến tôi tổn thương đến mức từng bật khóc ngay giữa mâm cơm nhà chồng.

Hôm ấy, em dâu tôi, vợ của em trai chồng, cũng vừa báo tin có bầu được gần hai tháng. Cả nhà vui mừng rộn ràng, riêng mẹ chồng tôi thì cứ tấm tắc khen “con bé hợp vía, mới cưới cái là dính liền”. Tôi chỉ cười, bụng tôi lúc đó đã được bảy tháng, đi lại khó khăn, đêm nào cũng bị chuột rút nhưng vẫn cố giữ hoà khí.

Vậy mà, chỉ một tuần sau, tôi thấy mẹ chồng xách túi lớn túi nhỏ toàn tổ yến, nhân sâm, cháo dinh dưỡng... đến tận phòng em dâu. Bà dặn đi dặn lại: “Phải ăn cho tốt, mới giữ được thai. Bầu bì 3 tháng đầu là quan trọng nhất”.

Thấy mẹ chồng tẩm bổ cho em dâu bầu mà chẳng đoái hoài đến tôi, 3 năm sau tôi cảm ơn bà - 1

Tôi đứng lặng trong bếp, tay rửa chén mà nước mắt rơi. Bầu bì 7 tháng rồi, tôi nào dám đòi hỏi gì, chỉ mong có ai hỏi han một câu “con ăn được không” mà chẳng có. Tôi từng nghén nặng, từng bị tụt huyết áp phải đi viện, chỉ có chồng là người đưa đi, còn mẹ chồng, bà chỉ hỏi qua loa vài câu rồi lại mải chăm em dâu. Tối đó, tôi nói với chồng:

-  Mẹ thương em dâu hơn em, anh có thấy không?

Anh thở dài, chỉ nắm tay tôi bảo:

- Thôi, đừng nghĩ nhiều, mẹ là người thực tế. Em dâu mới bầu, còn em thì sắp sinh rồi, mẹ nghĩ em ổn hơn.

Tôi không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Tôi nghĩ, dù ai mới hay ai lâu, thương con nào cũng nên công bằng chứ. Cảm giác bị “ra rìa” khi mang bầu thật sự khiến tôi tủi thân vô cùng.

Rồi tôi sinh bé Gạo, một bé gái bụ bẫm, khoẻ mạnh. Hôm tôi ở cữ, mẹ chồng chỉ lên chăm đúng 3 ngày. Bà nói em dâu bị nghén nặng, cần người ở bên, rồi vội vã về. Lúc ấy, tôi vừa sinh xong, người đau rã rời, sữa chưa về, con khóc cả đêm. Tôi vừa dỗ con vừa khóc, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: “Bà thật sự không thương mình”. Sau đó, tôi hạn chế về nhà chồng, ít nói chuyện với mẹ. Dù bà vẫn thi thoảng gửi quà cho cháu, tôi cũng lạnh nhạt, chỉ “vâng, dạ” cho xong.

Ba năm trôi qua, tôi sinh thêm bé thứ hai. Lúc ấy, em dâu cũng vừa sinh bé nữa, nhưng không may bé bị sinh non, phải nằm lồng kính suốt mấy tháng. Tôi tình cờ gặp mẹ chồng ở bệnh viện, khi bà bưng hộp cháo nóng bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt. Khuôn mặt bà hốc hác, đôi mắt đỏ hoe. Thấy tôi, bà ngập ngừng:

- Mẹ không kịp qua thăm con, dạo này bé con ngoan không?

Tôi khựng lại. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ chồng già đi nhiều đến thế. Sau đó, tôi mới biết, ngày ấy, khi tôi mang bầu, em dâu từng bị sảy thai một lần. Lần mang bầu tiếp theo, bác sĩ nói nguy cơ cao, phải được chăm sóc đặc biệt. Mẹ chồng sợ em dâu suy sụp, nên dồn hết sức lo cho cô ấy. Tôi lặng người. Hóa ra, những lần bà nấu yến, mua đồ bổ, không phải vì thiên vị mà vì sợ mất thêm một đứa cháu nữa. Bà không kể ra, cũng chẳng thanh minh, chỉ lặng lẽ chịu tiếng “thiên vị” suốt mấy năm.

Thấy mẹ chồng tẩm bổ cho em dâu bầu mà chẳng đoái hoài đến tôi, 3 năm sau tôi cảm ơn bà - 2

Tối đó, về nhà, tôi nhìn hai đứa con ngủ say mà thấy nghẹn ngào. Tôi hiểu ra, làm mẹ là như thế khi con yếu hơn, người ta sẽ dồn hết tâm sức cho đứa ấy, dù biết sẽ bị hiểu lầm. Mẹ chồng cũng chỉ là một người mẹ thôi, chẳng có ai hoàn hảo, chỉ có tấm lòng thương con là thật. Vài hôm sau, tôi gọi điện cho bà, nói:

- Mẹ ơi, cuối tuần con đưa các cháu về nhé. Con làm ít chè dưỡng nhan, mẹ thích món đó đúng không?

Đầu dây bên kia, bà cười khẽ, tiếng run run:

- Ừ, lâu rồi mẹ chưa ăn.

Ba năm sau, tôi không còn giận mẹ nữa, mà còn cảm ơn bà. Vì chính nhờ những tổn thương ấy, tôi học được cách nhìn cuộc đời bao dung hơn. Tôi cũng hiểu rằng, khi mình làm mẹ, sẽ có lúc phải chọn cách yêu thương mà người khác không hiểu được.

Giờ đây, mỗi lần mẹ chồng bế cháu, tôi chỉ thấy một người phụ nữ đã đi qua bao lo toan, mệt mỏi, nhưng vẫn âm thầm dành hết tình thương cho gia đình. Và tôi thầm nghĩ: “Cảm ơn mẹ, vì nhờ mẹ, con mới học được làm mẹ bằng cả trái tim”.

* Bài viết được gửi từ độc giả Trần Mai Hương - email huong.tran...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Phương Ann

Tin cùng chuyên mục