Gặp vợ cũ của anh ở phòng khám thai, biết bố đứa trẻ là ai tôi sốc nặng

Khánh Mây
Chia sẻ

Tôi chết lặng. Anh ấy bước đến cạnh chị G., lịch sự đỡ tay chị như thể đã quen thuộc. Ánh mắt bình thản nhưng quan tâm. Tất cả quá tự nhiên, không giống kiểu đưa đi khám giùm.

Tôi mang thai ở tuần thứ 18. Sau nhiều tháng nghén nặng, tôi mới có đủ sức khỏe để tự đi khám thai một mình. Chồng tôi bận làm hồ sơ thầu cho công ty, nói sẽ tranh thủ chạy qua nếu kịp giờ. Tôi vốn không để tâm, vì từ ngày biết tôi bầu, anh chăm sóc đến mức khiến tôi… hơi lo. Lo vì anh quan tâm quá, chu đáo quá, như thể đang bù đắp cho điều gì đó.

Buổi sáng hôm ấy, tôi đến phòng khám tư khá nổi tiếng dành cho mẹ bầu. Ngồi trong phòng đợi, tôi lơ đãng nhìn danh sách khách đăng ký thì thấy một cái tên khiến tôi chú ý: L.G. - trùng tên vợ cũ của chồng tôi. Tôi từng nghe về người phụ nữ ấy: đẹp, mạnh mẽ, ly hôn vì sự khác biệt trong tư tưởng. Tôi không tò mò nhiều, nhưng đôi khi vẫn băn khoăn, vì mỗi lần ai đó nhắc đến chị, chồng tôi luôn im lặng, không buồn cũng không trách.

Gặp vợ cũ của anh ở phòng khám thai, biết bố đứa trẻ là ai tôi sốc nặng - 1

Tôi nghĩ trùng tên thôi. Cho đến khi một người phụ nữ mặc váy bầu màu xanh nhạt đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt thân quen vì từng nhìn qua ảnh đến mức khiến tim tôi đập mạnh. Đó chính là chị. Cô ấy nhìn thấy tôi, lịch sự gật đầu rồi ngồi xuống cách vài ghế. Không khó chịu cũng không gần gũi. Chỉ là một sự tồn tại khiến bụng bầu của tôi bỗng nặng trĩu.

Tôi tự an ủi mình: “Mỗi người đều có cuộc đời mới. Chồng mình yêu mình. Mình đang mang con của anh ấy”. Nghĩ thế nhưng tay vẫn hơi run. Đến khi nhân viên phòng khám gọi: “Chị G. đi cùng người nhà ạ?”. Một giọng đàn ông bước vào. Tôi quay đầu lại, một thoáng choáng váng. Người đó không phải chồng tôi, cũng chẳng phải ai xa lạ. Là anh trai của chồng tôi.

Tôi chết lặng. Anh ấy bước đến cạnh chị G., lịch sự đỡ tay chị như thể đã quen thuộc. Ánh mắt bình thản nhưng quan tâm. Tất cả quá tự nhiên, không giống kiểu đưa đi khám giùm. Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay chị, không còn ở đó. Họ không cưới. Nhưng họ ở đây. Và đứa trẻ trong bụng… tôi không dám nghĩ tiếp.

Tôi giữ bình tĩnh để không phản ứng dại dột. Bầu bì mà kích động thì chỉ thiệt mình và con. Tôi hít sâu, cố tâm niệm: “Người ta có quyền sống lại. Vợ cũ hay không, cũng là con người. Mình không phải quan tòa”. Nhưng lý trí không thắng nổi tim đập loạn. Cảm giác bị lừa, bị giấu. Không phải vì họ yêu nhau. Mà vì tại sao không ai nói với tôi? Tại sao chồng tôi im? Anh trai anh ấy, nghĩa là gia đình biết hết.

Sau giờ khám, tôi chủ động đi ra trước để không vô tình đối mặt. Nhưng vừa bước xuống cầu thang, chị G. gọi tôi lại. Mỉm cười hiền lành mà mệt mỏi, chị nói: “Chúc mừng em nhé. Chồng em tốt đấy, cố gắng giữ sức khỏe. Bầu bì mà stress nhiều, dễ sinh non lắm”. Tôi gượng cười hỏi: “Chị khỏe chứ ạ?”. Chị đáp: “Chị ổn. Chỉ là làm mẹ đơn thân không dễ. May là có người thương. Không cần danh phận, miễn bình yên”.

Gặp vợ cũ của anh ở phòng khám thai, biết bố đứa trẻ là ai tôi sốc nặng - 2

Lúc ấy anh trai chồng tôi bước tới. Anh gật đầu chào lịch sự, không hề né tránh, không chút lo sợ bị hiểu lầm. Nhìn ánh mắt họ, tôi nhận ra: đây không phải bí mật của chồng tôi. Đây là quyết định của chị ấy. Một người từng sợ hôn nhân đến mức bỏ nó, giờ chọn làm mẹ theo cách riêng. Họ không giấu, chỉ không muốn ai thương hại hoặc soi mói.

Tôi về nhà, không nổi nóng, không trách móc. Tôi chỉ hỏi chồng: “Anh biết chuyện chị ấy mang thai không?”. Chồng tôi im lặng vài giây rồi nói: “Anh biết. Nhưng đó là lựa chọn của chị ấy. Chị ấy không muốn ai quan tâm kiểu dư luận. Anh tôn trọng điều đó. Anh sợ nếu nói, em sẽ buồn, sẽ so sánh, sẽ tự áp lực chuyện sinh con”.

Nghe xong, tôi bật khóc. Không phải vì đau. Mà vì tôi hiểu: mỗi người phụ nữ đều có quyền làm mẹ theo cách mình muốn. Không ai nợ ai danh phận, không ai cần chứng minh bằng chuyện bầu bí.

Tôi ôm bụng mình, cảm ơn con đã giúp tôi nhận ra rằng mang thai không phải cuộc đua. Không phải ai có chồng, có nhà nội, có danh phận là hạnh phúc hơn. Người phụ nữ bầu bí, dù trong hoàn cảnh nào, cũng cần được tôn trọng, không bị phán xét.

Chúng ta không cần làm mẹ theo kỳ vọng của gia đình. Chỉ cần làm mẹ theo con tim mình chọn.

* Bài viết được gửi từ độc giả Thu Minh - email minh.trang...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục

Vỏ bọc hạnh phúc

Vỏ bọc hạnh phúc

“Sau chuyến công tác này về, mình sẽ nói chuyện với cô ấy để được sống thật với tình cảm mà mình mong muốn” lâu nay - anh thầm nghĩ về sự kiên quyết bỏ xuống cái vỏ bọc của cuộc hôn nhân mà bấy lâu anh luôn cố gắng cho nó hoàn hảo mọi mặt.