Anh im lặng. Một khoảng im lặng dài đến mức tôi nghe rõ tiếng kim giây trôi qua. Chính sự im lặng ấy là câu trả lời. Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ, gói đồ sơ sinh của con, gọi taxi về ngoại.
Tôi sinh con được 12 ngày thì xảy ra chuyện khiến cuộc hôn nhân tưởng như hạnh phúc của tôi kết thúc trong một đêm. Đến giờ, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi vẫn cảm thấy như mình vừa tỉnh khỏi một giấc mơ mà nhân vật chính là người phụ nữ yếu đuối, mới sinh con, ôm hy vọng mong manh vào gia đình nhỏ của mình.
Tôi kết hôn với chồng sau 2 năm yêu nhau. Anh không quá lãng mạn nhưng rất trách nhiệm, nhất là khi tôi mang thai. Ba tháng cuối, khi tôi mệt mỏi vì đau lưng, phù chân, mất ngủ, anh là người đỡ tôi dậy, nấu từng bữa ăn, xoa bóp chân cho vợ. Tôi từng nghĩ: “Có lẽ mình may mắn thật”.
Đến ngày sinh, anh đứng ngoài phòng chờ, mắt đỏ hoe vì lo. Khi tôi nghe tiếng con khóc, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, một phần vì đau, phần vì hạnh phúc, phần vì tin rằng cuộc đời mình đã đặt đúng cược vào đúng người. Nhưng hóa ra, có những thứ chỉ đẹp khi nhìn từ xa.

Về ở cữ, tôi gần như không làm gì được. Từ việc gội đầu, thay tã cho bé, nấu nước lá, đến chuẩn bị đồ ăn cho tôi… tất cả một tay anh xoay xở. Tôi đã viết một bài đăng lên mạng xã hội, đơn giản chỉ để ghi lại kỷ niệm đẹp: “Cơm cữ ông xã nấu, đơn giản nhưng đầy yêu thương”. Đính kèm vài bức ảnh chồng tôi đang cặm cụi trong bếp và mâm cơm nóng hổi.
Bạn bè vào thả tim, khen chồng tôi tâm lý. Tôi còn nằm trên giường, ôm con, mỉm cười vì thấy mình được yêu thương, được bảo vệ. Cho đến khi tôi nhìn thấy một bình luận. Là đồng nghiệp nữ của chồng tôi, người mà anh từng kể rằng “nói chuyện cho vui thôi, không có gì đâu”. Cô ta viết đúng 8 chữ: “Nhớ quá cái thời được anh chăm…”.
Tôi tưởng mình đọc nhầm. Tôi bấm vào xem lại. Không sai. Rõ ràng và trần trụi. Tôi cảm giác như ai đó tát thẳng vào mặt. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc ong ong. Tôi lập tức xem lại toàn bộ bình luận. Bạn bè cô ta thả icon cười tinh nghịch, vài người còn trêu: “Lộ rồi nha”. Dưới comment ấy, chồng tôi trả lời một câu mà đến giờ tôi vẫn nhớ như dao cứa: “Ơ kìa, chuyện cũ mà, đừng nhắc ở đây”.
Chuyện cũ? Nghĩa là giữa họ từng có “chuyện”? Và nếu “chuyện” chỉ là hiểu lầm thì tại sao anh không bác bỏ dứt khoát, mà lại phản ứng lấp lửng như thể đang… sợ cô ta giận? Tôi nhìn sang chồng, lúc đó đang vừa ru con vừa mỉm cười với bé. Mọi hình ảnh đẹp đẽ trước đây bỗng như tan thành mây khói.
Tôi không khóc. Không nổi giận. Không gào thét. Tôi chỉ thấy tim mình lạnh dần. Tôi hỏi thẳng:
- Bình luận đó là sao?
Anh giật mình, nhìn tôi:
- Chuyện hiểu lầm thôi. Cô ấy… từng thích anh, vậy thôi.
- Còn anh thì sao? - Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh im lặng. Một khoảng im lặng dài đến mức tôi nghe rõ tiếng kim giây trôi qua. Chính sự im lặng ấy là câu trả lời. Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ, gói đồ sơ sinh của con, gọi taxi về ngoại. Chồng tôi hoảng hốt chạy theo, van xin, giải thích, biện minh, thề thốt. Nhưng một người phụ nữ sau sinh, vừa yếu đuối vừa nhạy cảm, một khi đã bị tổn thương đến mức ấy… thì rất khó quay lại như cũ.
Về đến nhà mẹ đẻ, tôi mới bật khóc. Không phải vì mất chồng. Mà vì thương con. Con còn quá nhỏ, còn chưa đầy hai tuần tuổi. Con đâu có lỗi khi bố mẹ nó không thể ở cạnh nhau. Mẹ tôi ôm lấy hai mẹ con. Bà chỉ nói một câu:
- Ở cữ cần nhất là bình yên. Không ai có quyền cướp điều đó khỏi con.
Câu nói ấy như mở khóa trái tim tôi. Tôi hiểu rằng, ở cữ không chỉ là kiêng nước lạnh, kiêng gió, kiêng đồ nếp… mà còn là kiêng tổn thương, kiêng stress, kiêng tất cả những gì khiến tâm người mẹ sụp đổ. Vài ngày sau, chồng tôi tìm về, mang theo túi đồ, và cả ánh mắt mệt mỏi. Anh bảo:
- Đó là trước khi anh quen em. Anh sai vì im lặng, vì không nói rõ để cô ấy không hiểu lầm. Nhưng anh thề chưa bao giờ phản bội em.
Tôi nghe, nhưng lòng tôi không còn nguyên vẹn để tin. Không phải vì câu chuyện cũ của anh. Ai cũng có quá khứ. Mà vì anh đã để quá khứ ấy làm tổn thương hiện tại của tôi, đúng vào lúc tôi yếu đuối nhất.

Sau 1 tuần suy nghĩ, tôi gửi đơn ly hôn. Anh khóc. Anh nói anh hối hận, rằng anh không đáng để mất gia đình chỉ vì vài câu đùa cợt của đồng nghiệp. Nhưng ly hôn không đến từ một bình luận. Nó đến từ cách anh đã không bảo vệ tôi trước bình luận ấy. Khi người phụ nữ đang ở cữ, cần nhất là sự bình yên, sự cảm thông, sự được che chở. Vậy mà tôi lại phải đối diện với cảm giác mình chỉ là một sự lựa chọn… còn “kỷ niệm cũ” thì chưa dứt.
Giờ đây, sau 3 tháng, tôi sống ở nhà ngoại. Mẹ và anh chị em hỗ trợ chăm con. Tôi nhận ra mình mạnh mẽ hơn mình nghĩ. Con chính là lý do để tôi cố gắng mỗi ngày. Nhiều người nói tôi dại khi ly hôn vì một chuyện “không có gì”. Nhưng chỉ những ai đã từng nằm ôm con trong phòng cữ, vừa đau vết khâu, vừa sữa về căng tức, vừa nước mắt liên tục rơi vì bị tổn thương… mới hiểu rằng: Vết thương tinh thần sau sinh còn đau hơn cả vết mổ.
Tôi chọn rời đi, không phải để trừng phạt ai, mà để cứu chính mình. Để con tôi lớn lên trong môi trường không có tiếng cãi vã, không có sự ngờ vực. Và để tôi học cách yêu bản thân, điều mà suốt những năm qua tôi đã quên mất.
Tôi chỉ mong người phụ nữ nào đang mang thai hoặc ở cữ đọc được những dòng này sẽ hiểu rằng: Bạn xứng đáng với sự bình yên tuyệt đối. Và nếu ai không mang lại được điều đó cho bạn… hãy bước ra.
* Bài viết được gửi từ độc giả Lan Chi - email lanchi.87...@gmail.vn. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn