Nhân tình của chồng gửi ảnh que thử thai 2 vạch, tôi mỉm cười nhắn lại đúng 1 câu

Khánh Mây
Chia sẻ

Khi bụng tôi bắt đầu nhô lên, cũng là lúc tôi nhận được một tin nhắn lạ. Một bức ảnh que thử thai 2 vạch rõ ràng, kèm theo dòng chữ: “Chị à, em cũng đang mang thai con của anh ấy”.

Tôi phát hiện mình mang thai đúng vào ngày sinh nhật thứ ba mươi hai. Hôm ấy, tôi bật khóc vì hạnh phúc. Sau hai năm chạy chữa, những mũi tiêm kích trứng, những lần thụ tinh nhân tạo thất bại, cuối cùng, con cũng chọn đến với tôi. Tôi nghĩ, đây là món quà mà ông trời ban cho, và cũng là sợi dây gắn kết vợ chồng tôi thêm bền chặt.

Nhưng có lẽ, tôi đã ngây thơ quá lâu. Khi bụng tôi bắt đầu nhô lên, cũng là lúc tôi nhận được một tin nhắn lạ. Một bức ảnh que thử thai 2 vạch rõ ràng, kèm theo dòng chữ: “Chị à, em cũng đang mang thai con của anh ấy”.

Nhân tình của chồng gửi ảnh que thử thai 2 vạch, tôi mỉm cười nhắn lại đúng 1 câu - 1

Tim tôi như ngừng đập. Tôi ngồi lặng trong phòng, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, và thấy tất cả niềm tin trong lòng mình đổ sụp. Người phụ nữ ấy không giấu mặt. Cô ta dùng chính tài khoản cá nhân, đăng hình chụp cùng chồng tôi trong một quán cà phê, nơi tôi chưa từng đặt chân đến.

Tôi không biết điều đau hơn là gì, việc chồng phản bội, hay việc tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ta, trong khi người khác cũng mang thai cùng lúc. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Đứa bé trong bụng như cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, cựa mình liên tục. Tôi đặt tay lên bụng, tự hỏi: “Con ơi, nếu mẹ buông bỏ, liệu con có giận mẹ không?”.

Sáng hôm sau, tôi không làm ầm lên. Tôi không lao đến tìm cô ta, cũng không tra hỏi chồng. Tôi chỉ nhắn lại đúng một câu: “Nếu thật sự là con của anh ấy, thì chúc mừng em, ít nhất anh ấy cũng còn khả năng làm cha”. Tôi gửi tin nhắn đó bằng tất cả bình tĩnh mà một người phụ nữ mang thai có thể có. Và rồi tôi tắt điện thoại.

Ba ngày sau, chồng tôi về. Nhìn thấy tôi đang gập quần áo em bé, anh khựng lại. Có lẽ anh đã nghe tin. Có lẽ cô ta đã kể.Tôi ngẩng lên, nói nhẹ nhàng:

- Em không cần lời giải thích. Chỉ cần anh hiểu, từ nay, em không còn tin anh nữa.

Anh òa khóc, lần đầu tiên trong đời. Anh nói rằng đó chỉ là phút lầm lỡ, rằng anh bị dụ dỗ, rằng cô ta dùng chuyện có thai để trói buộc. Tôi im lặng. Tôi không còn sức để tin hay ghét nữa. Những tháng sau đó, tôi tập trung chăm con trong bụng. Tôi đi khám thai một mình, học cách nói chuyện với con mỗi tối. Mỗi lần nghe tim thai đập, tôi lại thấy mình còn lý do để tiếp tục sống tử tế. Tôi nhận ra, người đàn ông có thể phản bội, nhưng đứa trẻ thì không. Nó là phần trong sáng nhất của tôi, là kết tinh của niềm tin, dù niềm tin ấy đã từng bị phản bội.

Rồi một ngày, cô gái kia lại nhắn tin. Giọng điệu khác hẳn. “Em xin lỗi chị. Em mất con rồi. Em không biết phải làm gì”.

Nhân tình của chồng gửi ảnh que thử thai 2 vạch, tôi mỉm cười nhắn lại đúng 1 câu - 2

Tôi đọc tin nhắn mà nước mắt cứ rơi. Tôi không vui, không hả hê. Chỉ thấy một nỗi xót xa khó tả. Tôi nhắn lại cho cô ấy: “Mất một sinh linh là điều đau đớn nhất. Dù là ai, em cũng nên học cách yêu bản thân trước khi tìm cách yêu một người đàn ông đã có gia đình”.

Tôi không hận cô ta nữa. Vì tôi biết, mỗi người phụ nữ đều từng có một khoảnh khắc yếu lòng, từng tin rằng tình yêu có thể khiến người ta đổi thay. Nhưng sự thật là, nếu anh ta có thể phản bội một lần, thì tình yêu đó đã méo mó từ gốc rễ.

Khi con tôi ra đời, tôi đặt tên con là An, nghĩa là “bình an”. Vì chỉ có bình an mới là thứ tôi thật sự cần. Chồng tôi vẫn bên cạnh, năn nỉ xin được làm lại. Tôi không trả lời. Tôi không còn muốn trả thù hay rời đi trong oán hận. Tôi chỉ muốn con tôi lớn lên trong một môi trường bình yên, dù bình yên đó có nghĩa là mẹ và cha chỉ còn là hai người bạn.

Tôi từng nghĩ phụ nữ mạnh mẽ, là người dám tha thứ hay dám ly hôn. Nhưng hóa ra, mạnh mẽ nhất là khi mình giữ được lòng nhân ái, dù đã bị tổn thương. Đến giờ, mỗi khi nhớ lại tin nhắn với bức ảnh que thử thai hai vạch năm ấy, tôi không còn thấy đau nữa. Tôi thấy biết ơn. Vì chính khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng: Không ai có thể khiến mình sụp đổ, trừ khi mình cho phép. Và làm mẹ chính là hành trình học cách đứng dậy, dù tim còn nguyên vết nứt.

* Bài viết được gửi từ độc giả Lê Ngọc Minh - email minhhale...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục