Tôi từng nghĩ, sinh con là điều hạnh phúc nhất của phụ nữ. Và người ta vẫn bảo: “Phụ nữ sinh con như đi qua cửa tử, xong là trời lại sáng”. Nhưng rồi, chuyến đi thăm chị gái sau sinh khiến tôi nhận ra có khi, trời sáng thật đấy, nhưng trong nhà lại mưa giông mịt mù.
Chị tôi sinh bé đầu cách đây ba tuần. Là con gái đầu tiên của bên nhà chồng, được cưng chiều từ lúc có bầu đến khi sinh, nên tôi cứ nghĩ chị sẽ sống như “nữ hoàng ở cữ”. Thế mà không… Hôm ấy, tôi bắt xe từ Hà Nội về thăm chị ở Thái Nguyên. Mẹ tôi bảo:
- Về xem chị mày thế nào, nghe đâu khóc suốt.
Tôi cười cợt:
- Làm mẹ mà mít ướt thế. Cứ mạnh mẽ lên là được.
Tôi đâu biết, câu đó sau này khiến tôi ray rứt mãi. Tôi đến vào buổi chiều. Căn nhà ba tầng rộng rãi, sạch sẽ. Chị tôi nằm trên giường tầng hai, đắp chăn, tóc bết lại, mắt thâm quầng. Nhìn chị, tôi sững người. Không giống bà mẹ hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Chị không khóc. Cũng không cười. Chỉ nhìn tôi một cái rồi hỏi khẽ:
- Em ăn gì chưa?
Tôi ngồi xuống, nhìn quanh phòng, thấy chén bát chưa rửa, tã lót vương vãi, em bé nằm trên nôi thỉnh thoảng o oe, còn chồng chị thì… đang nằm ở sofa phòng khách chơi điện thoại, tai đeo AirPods. Tôi gặng hỏi:
- Có ai phụ chăm con không?
- Không. Mẹ chồng bận đi chùa. Mẹ mình thì về rồi. Chồng thì… anh ấy bảo em tự làm cho quen.
Tôi tức nghẹn cổ. Chị mới sinh xong chưa đầy tháng. Vết mổ chưa lành. Mỗi đêm chị phải dậy 5-6 lần cho con bú. Con khó ngủ, chị cũng chẳng được chợp mắt. Vậy mà chồng chị, người từng hứa hẹn sẽ “không để em bầu bì một mình” lại lạnh lùng như vậy. Tôi xuống nhà dưới, hỏi anh rể:
- Sao anh không phụ chị em việc gì cả?
Anh nhún vai:
- Phụ làm sao được? Em bé bú mẹ, anh không có sữa. Với lại, ai chả phải trải qua vậy. Cứ ở cữ như mẹ ngày xưa là xong.
Tôi nghẹn lời. Tối đó, chị vừa ru con vừa bật khóc. Nước mắt lặng lẽ rơi trên chiếc khăn xô nhỏ xíu. Tôi hỏi chị có định nói chuyện rõ với chồng không, chị bảo:
- Có nói rồi. Nhưng ảnh bảo: “Đừng làm quá lên, em sinh chứ đâu phải bị nạn”.
Câu đó như một nhát dao. Không phải với chị tôi, mà với tất cả những người phụ nữ từng trải qua sinh mổ đau mệt kiệt sức và cô đơn. Tôi ở lại ba ngày. Mỗi sáng dậy sớm bế cháu, nấu cháo, rửa bát, giặt đồ. Anh rể vẫn giữ thái độ dửng dưng. Nhưng đến ngày thứ ba, có chuyện xảy ra khiến cả nhà bàng hoàng.
Sáng hôm ấy, chị đang pha sữa thì bất ngờ ngất xỉu trong bếp. Tôi hét lên, anh rể lao vào bế chị ra ngoài. Mặt anh tái mét. Tay run run. Đưa chị vào viện, bác sĩ bảo chị bị mất ngủ quá độ, suy nhược, thiếu máu. Nếu không kịp thời phát hiện, có thể kiệt sức dẫn đến trầm cảm sau sinh nặng. Tôi thấy anh rể đứng góc hành lang, nhìn bảng xét nghiệm, mặt thất thần. Lúc bác sĩ nói “Cô ấy cần người bên cạnh. Không phải giúp chăm con, mà giúp làm vợ, làm mẹ”, tôi thấy anh quay đi lau nước mắt.
Tối hôm đó, anh xin lỗi chị. Không to tát. Chỉ là bưng một bát cháo nóng, ngồi cạnh chị, nói:
- Anh cứ tưởng em ổn. Nhưng anh sai. Đẻ không phải chuyện của riêng phụ nữ. Anh muốn học lại, nếu em cho phép.
Tôi không biết chị tôi có tha thứ ngay không. Nhưng khi thấy anh tự tay bế con vào lòng, loay hoay mặc bỉm, hôn nhẹ lên trán vợ, tôi tin, một người đàn ông nhận ra lỗi của mình là một người còn đủ yêu.
Tôi quay lại Hà Nội, mang theo nỗi ám ảnh và một bài học lớn: Ở cữ không chỉ là hồi phục thể chất, mà còn là bài kiểm tra sâu sắc nhất về tình yêu, trách nhiệm và sự trưởng thành của một gia đình.
Và tôi biết, nếu sau này mình sinh con, tôi sẽ không hỏi “có đau không?”, mà sẽ hỏi: “Có ai ở bên em suốt những ngày tháng đó không?”.
* Bài viết được gửi từ độc giả H.Y. - email hytruong93...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn.
Xem thêm video sau đây:
Những lưu ý khi chăm sóc sức khỏe bà mẹ sau sinh. Nguồn video: Sức khoẻ & Đời sống