Tôi sinh con đúng ngày chồng đi công tác, 2 tuần sau anh về nhà và đứng chết trân trước cửa phòng ngủ

Khánh Mây
Chia sẻ

Chồng tôi làm việc trong ngành xây dựng, nên chuyện đi công tác xa nhà vốn chẳng có gì lạ. Từ lúc cưới đến lúc tôi mang bầu, anh vẫn thường xuyên vắng nhà cả tuần. Nhưng càng đến gần ngày dự sinh, tôi càng mong anh sẽ sắp xếp để ở bên, dù chỉ một đêm.

Thế mà đời không chiều lòng người. Gần ngày tôi sinh, công trình ở tỉnh xa gặp sự cố, anh bị điều đi gấp, mang theo cả máy tính, tài liệu. Hôm anh lên xe, tôi đứng ở bậc cửa, bụng bầu vượt mặt, môi mím chặt không nói gì. Chỉ đến khi xe khuất hẳn, tôi mới quay vào nhà, nước mắt rơi lúc nào không hay.

Hơn một tuần sau, vào đúng buổi tối thứ 9 anh đi công tác, tôi đau bụng chuyển dạ. Mẹ chồng và chị chồng vội vàng đưa tôi vào viện. Tôi gọi cho chồng nhưng máy báo ngoài vùng phủ sóng. Lúc ấy, tôi chỉ mong anh kịp về trước khi con chào đời. Nhưng không. Tôi sinh con gái mà không có mặt anh.

Đó là một ca sinh thường, mất gần 10 tiếng. Tôi kiệt sức đến mức không thể mở nổi mắt nhìn con. Mọi thứ nhòe đi giữa tiếng bác sĩ, tiếng khóc của con và bàn tay mẹ chồng lau mồ hôi trên trán tôi. Ngày hôm sau, anh mới gọi lại được. Giọng anh hoảng hốt:

- Em… em sinh rồi à? Anh về không kịp… anh xin lỗi…

Tôi không giận, chỉ nghẹn ngào:

- Con giống anh nhiều lắm.

Anh im lặng rất lâu, rồi nói nhỏ:

- Anh sẽ thu xếp về sớm nhất có thể.

Tôi sinh con đúng ngày chồng đi công tác, 2 tuần sau anh về nhà và đứng chết trân trước cửa phòng ngủ - 1

Hai tuần sau ngày tôi sinh, anh mới có mặt ở nhà. Tôi vừa tắm cho con xong, đang mặc đồ cho bé trong phòng ngủ thì nghe tiếng cửa mở. Tôi tưởng mẹ chồng về nên chỉ nói vọng ra:

- Mẹ ơi, lấy giúp con cái khăn với ạ.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ. Tôi quay ra và gặp ánh mắt của chồng đang đứng ngay cửa. Anh đứng đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Đôi mắt anh mở to, nhìn trân trân vào con bé đang nằm trong nôi. Tôi sững lại vài giây rồi gọi:

- Anh…?

Nhưng anh không trả lời. Chỉ bước thêm một bước rồi dừng lại. Gương mặt chuyển từ sửng sốt sang hoang mang, cuối cùng là… kinh ngạc tột độ. Tôi bắt đầu thấy bất an:

- Anh sao thế? Em… sinh rồi. Con đây này.

Anh nhìn tôi như thể tôi là người lạ. Và rồi, anh cất giọng khàn đặc:

- Em… đặt tên con là gì?

- Bảo Ngọc. Tên con gái anh thích nhất mà.

Anh siết chặt tay, lắp bắp:

- Em… chắc con là… của chúng ta chứ?

Câu hỏi đó như một cú tát.

- Anh nói gì vậy?

Tôi giận run người. Nhưng trước khi tôi kịp nói thêm gì, anh lấy trong túi ra một tấm ảnh. Là ảnh một đứa bé mới sinh giống hệt con gái chúng tôi. Nhưng đó là ảnh một đứa bé đã mất. Là em gái của anh mất khi mới lọt lòng hơn 30 năm trước.

- Mẹ anh vẫn giữ bức ảnh này. Anh chưa từng kể với em vì anh đau lòng lắm. Nhưng… sao con bé lại giống đến vậy?

Tôi sinh con đúng ngày chồng đi công tác, 2 tuần sau anh về nhà và đứng chết trân trước cửa phòng ngủ - 2

Tôi run lên. Tôi chưa từng nhìn thấy ảnh đó. Nhưng giờ, đặt cạnh ảnh con gái tôi… hai gương mặt như một. Không chỉ là nét mặt. Là cả ánh mắt, lông mày, sống mũi, đến cái bớt mờ bên tai trái cũng giống y chang. Không gian trong phòng ngủ như đông cứng lại. Chồng tôi ngồi xuống, nhìn con đang ngủ ngoan, thì thầm:

- Có lẽ… nó quay lại rồi.

Tôi nhìn anh, nghẹn giọng:

- Ý anh là…

Anh gật đầu:

- Là đứa em gái chưa từng được sống trọn vẹn… đã quay lại làm con gái anh.

Tôi bỗng rùng mình. Không vì sợ, mà vì xúc động. Tôi nhớ lại những lần siêu âm thai nhi, con gái tôi luôn nằm nghiêng về phía trái, không quay mặt ra máy. Bác sĩ đùa: “Con này nhát gan, không muốn lộ diện”. Giờ nghĩ lại, tôi thấy gai người.

Tối đó, cả hai vợ chồng cùng ôm con ngủ. Con bé nằm giữa, tay nắm lấy ngón tay của chồng tôi không buông. Lần đầu tiên anh bật khóc từ ngày tôi sinh, không phải vì ân hận, không vì mệt mỏi, mà là vì một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời. Con gái tôi, dù là ai, dù đến từ đâu, cũng là món quà lớn nhất tôi từng nhận được trong đời này.

* Bài viết được gửi từ độc giả H.M - email hm…@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn.

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục