Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao
Chia sẻ

Chán cảnh... ở rể: Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải “ngó” mặt bố mẹ vợ. Chưa kể thi thoảng ông bà còn góp ý với em thế này, thế kia. Em thấy mình đúng là mất hết vị thế... Bạn đọc nam (giấu tên).

Chào em. Không chỉ ở rể mà cuộc sống chung nhiều thế hệ thường khó tránh khỏi có lúc xảy ra khúc mắc. Vợ em, nếu về làm dâu nhà em, cũng sẽ như vậy thôi.

Tâm Giao nhận thấy, hiện nay, em đang mang sẵn tâm trạng tự ti, mặc cảm của một chàng rể đang phải ở nhờ nhà vợ. Vì vậy mà em bị o bế nhiều mặt. Tuy nhiên, thay vì nghĩ rằng mình đang “chui gầm chạn”, tại sao em không nhìn theo một hướng khác tích cực hơn. Đúng như em  nói, bố mẹ nào cũng là bố mẹ. Bố mẹ vợ em để các em sống cùng nhà, cũng là đang giúp đỡ các em khi điều kiện kinh tế của các em còn khó khăn. Ở chung với ông bà, các em chắc chắn sẽ tiết kiệm được nhiều khoản phải chi như thuê nhà, sinh hoạt phí. Chưa kể nếu đã có con thì ông bà còn có thể hỗ trợ trông nom... Việc em sinh hoạt nền nếp, ăn nói đúng mực trong gia đình vợ, hiếu thuận với bố mẹ vợ là điều rất nên làm, ngay cả khi em không... ở rể. Khi em có gì chưa đúng, bố mẹ vợ em góp ý cũng là muốn tốt cho các con và cuộc sống chung của cả đại gia đình. Vì bố mẹ vợ coi em như con cái trong nhà thì mới ứng xử vậy.

Em thử thay đổi suy nghĩ, có lẽ sẽ thấy mọi việc nhẹ nhàng hơn. Coi nhà vợ như nhà mình, em cũng không cần quá khép mình mà hãy cố gắng hòa nhập với mọi người. Có như vậy em mới khiến cho cuộc sống chung được thoải mái, dễ chịu không chỉ với em và cả phía bố mẹ vợ.

Ngoài ra, nếu muốn ở riêng, các em hãy chuẩn bị về kinh tế để mua nhà, hay thuê nhà bên ngoài. Ngoài ra là nhiều kỹ năng khác như quản lý chi tiêu, tự lập, chia sẻ việc nhà...Tuy nhiên, việc này, cần được bàn bạc và thống nhất giữa hai vợ chồng, sau đó báo cáo với bố mẹ hai bên. Tránh trường hợp em tự ý quyết định.

Tâm Giao trò chuyện - 1

Ảnh minh họa

Cháu bà nội... tội bà ngoại

Em rất bức xúc Tâm Giao ạ. Vợ chồng em hồi mới sinh con đầu lòng, bố mẹ em đều đứng ra giúp trông nom cháu. Nhờ vậy mà vợ chồng em mới được đầu tư cho sự nghiệp, sinh hoạt cũng không khác gì vợ chồng son, thoải mái bay nhảy. Tới khi con em được 4 tuổi, ông bà mới “buông” để cháu đi học mẫu giáo. Nay, em chuẩn bị sinh bé thứ 2, ông bà ngoại em đã chuyển vào Nam ở với con trai nên em đặt vấn đề nhờ nhà nội trông. Nhưng bà nội em nói bà không có “khiếu” trông trẻ. Bà chỉ chơi với cháu thôi chứ bà không thể cả ngày ăn ngủ nghỉ cùng cháu. Bà còn nhiều kế hoạch riêng, có nhiều nhóm bạn cần tụ họp. Vì vậy, cần thì bà cho thêm tiền rồi hai vợ chồng tự sắp xếp trông con. Tâm Giao thấy, có phải mẹ chồng em quá ích kỷ không? Ngày trước, nhà ngoại trông cháu, chưa phiền nhà nội ngày nào thì không thấy mẹ chồng em nói câu nào. Giờ, con cháu cần thì lại thoái thác...

Phan Thu Hiền (phường Ô Chợ Dừa, Hà Nội).

Chào em. Tâm Giao không nghĩ là mẹ chồng em ích kỷ, mà ngược lại, là vợ chồng em đang nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn. Hồi sinh con đầu lòng, tiếng là bố mẹ trẻ con mà vợ chồng em được “thân son mình rỗi”. Trong khi đó, trách nhiệm nuôi con em lại được “chuyển giao” cả cho bố mẹ em.

Việc lựa chọn có trông cháu thay con hay không là tùy mỗi ông bà và nó không đồng nghĩa với việc ông bà có trách nhiệm, thương yêu con cháu không. Em hãy nghĩ rằng, mẹ chồng em đã hết lòng nuôi dưỡng chồng em nên người, giờ về già, bà cũng có quyền sống cho riêng mình. Việc bà tự sắp xếp cuộc sống, tự chăm lo sức khỏe thể chất và tinh thần tốt để các con không phải lo lắng cho bà cũng là một cách giúp đỡ các con rồi. Chưa kể, mẹ chồng em sẵn sàng hỗ trợ thêm các em về kinh tế cho thấy bà vẫn đang san sẻ khó khăn với các con. Đừng nghĩ rằng, đã là ông bà thì phải có nghĩa vụ giúp con trông cháu.

Tâm Giao nghĩ rằng, đã đến lúc, các em cần bàn bạc với nhau, tự sắp xếp cuộc sống gia đình. Làm sao để vừa đi làm, vừa trông con, vừa bảo ban nhau trong vun vén việc nhà. Đôi khi, không còn chỗ dựa từ bố mẹ cũng là cơ hội để các em trưởng thành, tự lập hơn đấy.

Và quan trọng nhất, không được vì việc mẹ chồng từ chối “làm bảo mẫu” mà em có thái độ với bà. Hãy nhớ đạo làm con, có hiếu với bố mẹ già, em nhé.

Tâm Giao trò chuyện - 2

Ảnh minh họa

Thời điểm sinh con

Trong hai vợ chồng, em là người muốn sinh con để gắn kết vợ chồng. Nhưng chồng em lại bảo sinh con thì phải chăm lo cho con tốt nhất như cho con ăn ngon mặc đẹp, đi học trường quốc tế... nên đợi khi nào vợ chồng tích lũy được nhiều tiền thì sinh. Vì việc này mà vợ chồng em không có tiếng nói chung. Theo Tâm Giao, em đúng hay chồng em đúng ?

          Bùi Hòa (nhân viên văn phòng).

Em và chồng em đều nghĩ đúng nhưng lại chưa đầy đủ. Đúng là em bé sinh ra là chất keo gắn kết vợ chồng, gia tăng hạnh phúc của gia đình.  Vì vậy, mong muốn có con của em là hoàn toàn chính đáng. Tuy nhiên, chồng em cũng không sai khi cho rằng, khi sinh con ra thì phải nuôi con tử tế. Và không chỉ vợ chồng em mà ông bố bà mẹ nào cũng sẵn sàng hy sinh, dành cho con những điều kiện tốt nhất.

Tuy nhiên, điều kiện thế nào là tốt nhất còn phụ thuộc vào hoàn cảnh, điều kiện và quan niệm của mỗi cặp bố mẹ. Ngôi nhà cho con ở thế nào là to đẹp, bữa cơm con ăn, quần áo con mặc thế nào là đẹp, ngôi trường để con đi học thế nào là tốt... đều không có một đáp án chung. Tâm Giao cũng muốn nói thêm rằng, ngoài điều kiện vật chất, thì quan trọng hơn cả, là con cần được lớn lên trong một môi trường lành mạnh, an toàn, được yêu thương, chào đón. Dù vợ chồng em cho con cuộc sống đầy đủ đến đâu nhưng hai bố mẹ luôn hục hặc, cãi nhau, hay là bố mẹ chỉ mải kiếm tiền mà không có thời gian cho con thì cũng không tốt cho sự phát triển của con.

Hy vọng qua đây, các em sẽ tự cân nhắc, suy xét để chọn thời điểm sinh con phù hợp. Việc này, ngoài vợ chồng em là “người trong cuộc”, sẽ không ai quyết thay các em được.

Hôn nhân... nhạt

Em thấy hôn nhân của chúng em... nhạt quá Tâm Giao ạ. Kinh tế thì khó khăn, đầu tháng có tiền, cuối tháng đã hết. Nhà cửa thì chật chội. Vợ chồng chẳng có chuyện gì nói với nhau. Nếu cứ kéo dài như vậy, đến một ngày... chúng em ly hôn mất.

Phạm Ngọc (xã Thư Lâm, Hà Nội)

Chào em. Rất may là em đã nhận ra “điểm yếu” trong hôn nhân của mình. Vậy tại sao thay vì đợi tới ngày... “ly hôn mất”, các em không bắt tay vào làm mới hôn nhân. Có nhiều cách để chúng ta làm cho cuộc sống tươi mới, màu sắc, thú vị hơn mà không cần phải có nhiều tiền. Chẳng hạn, các em có thể bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, kê lại đồ đạc làm cho không gian sống thoáng đãng, mới mẻ hơn. Hay là vợ chồng thử chia sẻ, tâm sự với nhau nhiều hơn... như hồi đang yêu. Khi chồng đi làm về, em hỏi thăm xem một ngày của chồng thế nào, có gì khó khăn trong công việc cần em lắng nghe không. Khi vợ đi làm, chồng em có thể giúp em dắt xe, cài dây mũ bảo hiểm... để qua đó ra tín hiệu rằng anh vẫn quan tâm tới em. Thi thoảng, hai vợ chồng cũng có thể rủ nhau đi xem phim, dạo phố để hít thở khí trời...

Nói chung là có nhiều cách, chỉ là các em cần chịu khó suy nghĩ và bắt tay thực hiện em nhé. Đừng cố gắng chịu đựng một cuộc hôn nhân nhạt.

Chia sẻ

Tâm Giao

Tin cùng chuyên mục

Làm việc nhà cho vợ

Làm việc nhà cho vợ

Thảo vừa về đến nơi thì thấy Hùng, chồng cô đang lúi húi lau nhà. Cô liền nói: “Tốt quá, anh lau nhà rồi đấy à. Em cũng định tối nay làm”.

Phụ nữ là để yêu

Phụ nữ là để yêu

Em muốn được yêu một cách trọn vẹn, không phải vừa yêu vừa run sợ mình “trượt bài thi tình cảm”. Em có nên tiếp tục kiên nhẫn, hay nên rút lui để giữ lòng tự trọng?

Sau cùng, anh đã lắng nghe!

Sau cùng, anh đã lắng nghe!

Tâm đã từng mỏi mệt khi theo đuổi đam mê trong ánh nhìn lạnh nhạt của chồng. Nhưng cuối cùng, chính cô lại là người khiến anh thay đổi.

Yêu con trong... bóng tối

Yêu con trong... bóng tối

Mai dắt con gái, đưa về phía chồng. Hai mắt rưng rưng, cô nói với anh: “Anh giúp em đưa con đi tới nơi, về tới chốn nhé”. Toản gật đầu, đưa tay vỗ vai vỗ về vợ: “Em cứ yên tâm. Hè năm sau, mình lại đón con ra chơi. Thằng Bi cũng rất thích chơi với chị”.

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua tóc mẹ còn xanh, tết thành bím tóc dày và dài đạp xe đi dạy học. Còn tôi ở nhà nhổ tóc sâu cho bố và xin tiền đi mua truyện tranh như một phần thưởng lớn lao.

Cái giá của bình yên và tự do

Cái giá của bình yên và tự do

23 tuổi, trong phần Sơ yếu lý lịch về bố, tôi viết: "Nhập ngũ năm 1968. Tham gia chiến dịch Tây Nguyên vào mùa Xuân năm 1975 và bị thương. Xuất ngũ năm 1979". Mỗi khi tôi hỏi bố rằng chiến tranh như thế nào, bố chỉ gói gọn trong 2 từ: "Khốc liệt".