Một anh thợ sơn được yêu cầu sơn lại một chiếc thuyền. Anh đem sơn và làm theo yêu cầu của khách hàng. Trong khi sơn, anh phát hiện có một cái lỗ thủng nhỏ trên thân thuyền và anh đã lặng lẽ bít cái lỗ ấy lại. Xong việc anh nhận tiền và về nhà.
1.
Vài hôm sau, người chủ thuyền đến gặp và tặng anh một món quà, giá trị cao hơn nhiều so với khoản thanh toán tiền sơn thuyền.
Anh rất ngạc nhiên và nói rằng ông đã trả đủ tiền sơn cho tôi rồi còn gì !
Ông nói nhưng đây không phải là tiền cho dịch vụ sơn thuyền. Đó là tiền cho dịch vụ bít lỗ thủng trên thuyền.
- À, chuyện nhỏ lắm, chắc không đáng để ông trả cho tôi số tiền cao như vậy đâu thưa ông
- Chuyện là thế này. Khi tôi yêu cầu anh sơn lại cái thuyền, tôi quên nói đến cái lỗ. Khi thuyền khô là lúc tôi không có ở nhà, những đứa trẻ con tôi lấy thuyền đi câu cá. Chúng không biết có một cái lỗ nguy hiểm nhường nào. Khi tôi trở về nhà thì chúng đã đi rồi, tôi lo lắng và tuyệt vọng vô cùng... Và rồi tôi rất vui khi thấy chúng trở về. Tôi liền kiểm tra chiếc thuyền và thấy rằng anh đã bít cái lỗ thủng ấy rồi ! Anh đã làm gì anh biết không?? Tôi rất là cảm ơn anh, vì anh đã cứu sống các con tôi! Thậm chí tôi không có đủ tiền để trả cho hành động tốt "nhỏ bé" đó của anh...!!
Bài học:
Hãy luôn làm việc hết sức với "cái tâm" của mình và luôn làm điều đúng đắn. Cũng chính những điều đó sẽ luôn mang đến may mắn và thành công cho bạn...
Ảnh minh họa
2.
Có một cậu thư sinh đến hỏi thầy giáo của anh rằng: “Làm thế nào để đánh bại đối thủ của mình?”. Vị thầy giáo mỉm cười, sau đó liền dùng một nhành cây, vạch xuống đất một đường thẳng.
Thầy nói: “Con hãy làm cách nào khiến cho đường thẳng này ngắn lại mà không xóa nó, trả lời được thì hãy đến tìm ta”.
Thư sinh về nhà với bài toán của thầy giáo trong đầu. Cậu nghĩ mãi, nhưng cũng không biết làm cách nào khiến đường thẳng kia ngắn lại mà không xóa bớt nó đi. Rõ ràng là một yêu cầu vô lí. Hết 3 ngày mà không tìm ra đáp án, cậu bèn đến gõ cửa nhà thầy giáo một lần nữa.
Thư sinh nói : “Thưa thầy, con thật không biết làm cách nào khiến đường kẻ này ngắn đi cả”.
Vị thầy giáo mỉm cười, sau đó lại dùng một nhánh cây khác, nhẹ nhàng vẽ một đường thẳng song song với đường thẳng kia, nhưng dài hơn đường thẳng cũ một tấc, đoạn mỉm cười: “Con xem, chẳng phải là đường thẳng cũ đã ngắn hơn so với đường thẳng mới rồi sao?”.
Thầy nhẹ nhàng giải thích: “Đối thủ của con chính là đường thẳng ban đầu, con không có cách nào khiến cho họ trở nên tồi tệ hơn. Con chỉ có một cách duy nhất, đó là khiến cho bản thân con trở nên xuất sắc hơn.
Đừng quan tâm đối thủ của mình “ngắn hay dài”, hãy cứ trở thành đường thẳng “dài nhất”. Đến lúc ấy, chẳng ai có thể đánh bại được con”.
Bài học:
Trong cuộc sống cũng vậy. Đôi khi chúng ta luôn nhìn vào những thành công của người khác và mong ước, oán hận, hoặc ghen tị. Chúng ta không thể mong chờ đối thủ bước lùi để kém cỏi hơn chúng ta, mà chỉ có cách tự nỗ lực để trở nên giỏi giang hơn, bản lĩnh hơn đối thủ.
Do vậy, thay vì hy vọng người khác thất bại, gục ngã, thì chính mình hãy đứng dậy, luôn kiên cường tiến nhanh lên phía trước, luôn nỗ lực để bản thân vượt trội hơn và càng vượt trội hơn người khác.
3.
Một vị sư lên rừng đốn củi, trên đường về gặp một cậu bé đang chạy chơi đùa, hái hoa bắt bướm. Vị sư đến gần hỏi: Trên tay con cầm gì thế?
Thằng bé láu cá: Đố sư biết đó, nhưng nói sai sư phải mất cho con bó củi nghe?
- Một con bướm đã chết đúng không?
- Haha sai rồi, con bướm còn sống nhé sư? Nói rồi cậu tung con bướm bay lên trời.
- Vị sư cười nói: Củi của con đây, cầm về đi!
Thằng bé hí hửng đem bó củi về khoe cha, ông tái mặt bước đến nhéo tai con: Đem bó củi lên chùa trả rồi xin lỗi người ta ngay. Thằng bé vừa đi vừa la: Nhưng con thắng mà!?!
Đến chùa 2 cha con chắp tay xin lỗi, vị sư chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu. Trên đường về cậu bé vẫn hậm hực.
Người cha nhẹ nhàng nói: Nếu sư nói con bướm còn sống con cũng bóp cho nó chết đúng không? Từ đầu ngài đã định đem bó củi để đổi lấy một mạng sống rồi đó.
Bài học:
Sự ngạo mạn và hiếu thắng luôn lấy đi bao lý trí của mỗi chúng ta. Đừng thấy ai lùi mà vội bảo họ thua.
Lương thiện khó hơn thông minh. Bởi vì thông minh là thiên phú, còn lương thiện là một sự lựa chọn!