Chồng suốt ngày đi công tác, vợ bầu sinh nghi bèn lén đọc tin nhắn thì sững sờ với nội dung

Phương Ann
Chia sẻ

Tại sao gần ngày sinh con mà anh ấy lại càng hay đi vắng? Có khi nào anh đã chán tôi, một người phụ nữ sưng phù, xấu xí và hay cáu gắt vì hormone thai kỳ? Có khi nào anh có một người khác, trẻ trung, nhẹ nhàng hơn tôi?

Tôi đang mang thai tháng thứ 8, bụng đã nặng trĩu, đi lại chậm chạp và hơi thở cũng nặng nhọc hơn trước rất nhiều. Khoảng thời gian này, điều tôi mong mỏi nhất là chồng sẽ ở nhà nhiều hơn, để cùng tôi đi siêu âm, xoa bụng nghe con đạp, hay đơn giản là để tôi dựa vào vai anh lúc mệt.

Nhưng chồng tôi lại bận hơn bao giờ hết. Anh liên tục đi công tác, có hôm về đến nhà cũng chỉ kịp tắm, ôm tôi vài phút rồi lại ra sân bay. Anh vẫn dịu dàng và hỏi han, vẫn đặt mua đủ thứ đồ cho mẹ bầu, còn nhắn tin dặn tôi ăn uống cẩn thận. Nhưng chính sự “tốt quá mức” ấy lại khiến tôi bất an. Tôi bắt đầu suy nghĩ: Tại sao gần ngày sinh con mà anh ấy lại càng hay đi vắng? Có khi nào anh đã chán tôi, một người phụ nữ sưng phù, xấu xí và hay cáu gắt vì hormone thai kỳ? Có khi nào anh có một người khác, trẻ trung, nhẹ nhàng hơn tôi?

Chồng suốt ngày đi công tác, vợ bầu sinh nghi bèn lén đọc tin nhắn thì sững sờ với nội dung - 1

Nỗi sợ hãi ấy lớn dần lên theo từng đêm tôi thức chong chong một mình. Tôi không muốn đa nghi, nhưng càng không chịu nổi cảm giác bị bỏ rơi. Cuối cùng, một đêm chồng đi công tác xa, tôi lén mở điện thoại của anh, chiếc điện thoại anh luôn mang theo, nhưng hôm ấy lại để quên trên bàn.

Tay tôi run bần bật khi lướt qua danh bạ và dừng lại ở một cái tên lạ: “Bác sĩ Hà - SG”. Trong tin nhắn, anh và “bác sĩ” kia nhắn qua lại rất nhiều. Tôi càng đọc càng sốc:

- Tình hình thế nào rồi bác sĩ?

- Mai anh bay vào, nhớ chuẩn bị hồ sơ đầy đủ giúp tôi nhé.

- Anh đừng lo, em ấy không biết gì chứ?

- Tạm thời chưa. Tôi không muốn để cô ấy lo lắng.

Tôi như chết lặng. "Em ấy không biết gì chứ?" Là ai? Tại sao chồng tôi lại giấu tôi, lại bay vào Sài Gòn gặp người này? Bao nhiêu kịch bản tồi tệ chạy qua đầu: Anh có con riêng? Anh lừa dối tôi? Tôi ôm bụng, nước mắt cứ chảy ra không ngừng. Con trong bụng khẽ đạp, như nhắc tôi phải bình tĩnh nhưng làm sao bình tĩnh nổi khi sắp đến ngày sinh, còn chồng thì dường như giấu giếm điều gì đó nghiêm trọng?

Suốt đêm đó tôi không chợp mắt. Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi cho số “Bác sĩ Hà - SG” kia, định bụng phải làm rõ tất cả. Giọng nữ trung niên vang lên bên kia đầu dây, rất điềm đạm:

- Alo, tôi nghe đây.

Tôi run run hỏi:

- Xin lỗi, tôi là vợ của anh H. Tôi… muốn hỏi bác sĩ về… cuộc hẹn giữa hai người.

Có vài giây im lặng. Rồi bác sĩ Hà nhẹ nhàng hỏi lại:

- Vậy ra anh ấy vẫn chưa nói với chị à?

Tôi càng hoảng sợ. Bác sĩ Hà nói:

Thực ra, anh ấy tìm đến tôi vì lo lắng cho… chị. Anh ấy muốn chị được sinh ở bệnh viện tốt nhất, và có cả chuyên gia tâm lý hỗ trợ sau sinh. Vì anh ấy biết chị từng trầm cảm nhẹ sau lần sảy thai đầu tiên… Anh ấy sợ lịch công tác dày đặc không kịp ở bên, nên nhờ tôi làm hồ sơ theo dõi, đặt phòng và chuẩn bị bác sĩ giỏi nhất.

Tôi lặng người. Giọng bác sĩ trở nên dịu dàng:

- Anh ấy còn nhắn đi nhắn lại, dặn chúng tôi đừng tiết lộ, để chị khỏi lo. Anh ấy thực sự thương chị và con.

Chồng suốt ngày đi công tác, vợ bầu sinh nghi bèn lén đọc tin nhắn thì sững sờ với nội dung - 2

Điện thoại trên tay tôi như rơi xuống. Bao nhiêu nghi ngờ, ghen tuông, sợ hãi tan biến hết, chỉ còn lại sự hối hận và yêu thương nghẹn ngào. Chồng tôi không phản bội, anh ấy đang âm thầm lo lắng, làm tất cả vì hai mẹ con. Chiều đó, anh bay về. Tôi chạy ra đón anh ngay từ ngoài cổng, không kìm được mà ôm chặt lấy anh, bật khóc nức nở. Anh sững người, rồi luống cuống vuốt tóc tôi:

- Sao vậy? Có chuyện gì hả em?

- Em xin lỗi… Em đã đọc trộm tin nhắn của anh… Em cứ nghĩ… anh… - tôi nghẹn ngào.

Anh khựng lại một giây, rồi thở dài, mỉm cười xoa bụng tôi:

- Ngốc quá… Anh chỉ sợ em lo thôi. Anh sợ nhất là em buồn, sợ nhất là em lại tự trách mình như lần trước.

Tôi dựa đầu vào vai anh, nước mắt rơi ướt vai áo. Chưa bao giờ tôi thấy lòng nhẹ nhõm đến vậy. Cuối cùng, đến ngày sinh, đúng như sắp xếp của anh, tôi được nhập viện trong điều kiện tốt nhất. Anh vẫn phải chạy đi chạy lại giữa công việc và bệnh viện, nhưng luôn nắm tay tôi trong phòng sinh. Giây phút con cất tiếng khóc đầu tiên, anh bật khóc cùng tôi, miệng cứ thì thầm:

- Cảm ơn em… cảm ơn vì đã chịu đựng nhiều như vậy…

Giờ con tôi đã được 3 tháng, khoẻ mạnh và bụ bẫm. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác sợ hãi, nghi ngờ ngày ấy và càng nhớ hơn gương mặt mệt mỏi của chồng, ánh mắt anh khi thở phào lúc mẹ tròn con vuông.

Làm vợ, làm mẹ, ai rồi cũng có lúc yếu đuối và đa nghi. Nhưng đôi khi, phía sau sự im lặng của người đàn ông lại là cả một tình yêu lặng lẽ, đủ lớn để chở che cả hai mẹ con qua bão giông.

* Bài viết được gửi từ độc giả L.A - email la...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Phương Ann

Tin cùng chuyên mục

Đi công tác xa về nhớ vợ, vừa thay đồ ra tôi sững sờ nhìn vòng 1 khác lạ của cô ấy

Đi công tác xa về nhớ vợ, vừa thay đồ ra tôi sững sờ nhìn vòng 1 khác lạ của cô ấy

Tôi và vợ cưới nhau được hơn một năm. Khoảng thời gian mới cưới, cả hai còn mải mê ổn định công việc, xây dựng tổ ấm. Mấy tháng gần đây, hai đứa mới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc về chuyện sinh con. Tôi háo hức lắm, còn vợ thì vừa hồi hộp vừa lo lắng, sợ chưa chuẩn bị đủ tâm lý.