Nàng dâu khái tính

M.Ngọc
Chia sẻ

Linh vẫn luôn nghĩ, mình sẽ không cậy nhờ gì ở nhà chồng. Cô thích sự tự lập, tự chủ để có thể “kê cao gối lên mà ngủ”.

Vì vậy, mặc dù Linh về làm dâu đã hơn 10 năm, nhưng bà Hoan, mẹ chồng Linh, lúc nào cũng có cảm giác Linh giống khách hơn là con mình. Mỗi lần về nhà chồng chơi, Linh lúc nào cũng ứng xử một cách vô cùng lịch sự.

“Dạ thưa mẹ, con đưa các cháu đến chơi”; “Cảm ơn mẹ đã giúp con trông các cháu”, ‘Con rất áy náy vì hôm nay phải đi làm nên lại quấy quả mẹ”, “Mẹ thông cảm cho con ạ”...

Bà Hoan biết, Linh luôn cảm kích vì trước bất kỳ việc gì dù nhỏ cô nhận được từ nhà chồng. Nhưng, vì Linh thường trực mấy từ “dạ thưa”, “cảm ơn”, “xin lỗi”, “áy náy”, “thông cảm”... làm bà Hoan thấy mình và con có khoảng cách sao đó.

Bà nhớ hồi Linh mới về làm dâu, nhìn cách Linh rất cẩn thận thưa gửi với mình, bà Hoan còn cười xòa bảo: “Con lịch sự, lễ phép với bậc trên thế là tốt và đúng rồi. Tuy nhiên, giờ đây chúng ta đã là người một nhà rồi, con cứ thoải mái nhé. Đôi khi mình cứ xuề xòa một chút lại tạo cảm giác thân tình”. Thế rồi, bà còn chủ động “làm mẫu” cho con dâu khi lần đó bà nấu cho con ít cá kho để mang về nhà. Bà bảo: “Linh, mẹ kho được con cá ngon lắm, mang về cho chồng con ăn. Hai đứa bận rộn, khéo còn không có thời gian vào bếp”. Cầm hộp cá mẹ đưa cho, Linh vẫn không ngớt dạ thưa, con đã làm phiền mẹ rồi, con không nấu cho bố mẹ bữa nào, lại còn bắt bố mẹ phải phục vụ, chăm lo cho chúng con. Mẹ làm con áy náy lắm ạ. Nghe con nói xong, bà Hoan đang vui bỗng nhiên “rén” lại như kiểu mình đang làm khó cho các con. Rồi mấy hôm sau, Linh mang sang biếu bà hộp chè, bảo là có đồng nghiệp ở cơ quan biếu nhưng không uống. Còn bà Hoan thì biết Linh muốn báo đáp việc bà kho cá giúp cho nhà mình.

Với hai con cũng vậy, Linh luôn dạy các con phải lễ phép với bà, rồi sang nhà bà phải ngoan ngoãn, không được chạy nhảy, xâm phạm không gian riêng tư của bà. Các cháu biết quy tắc lễ nghi vậy bà cũng mừng, song bà lại nghĩ, về nhà với bà thì các cháu có thể thoải mái một chút. Các cháu cứ chạy nhảy, ca hát, nhà có bừa thêm một tẹo thì bà càng vui. Nhưng vì mẹ không cho phép nên lúc nào hai cháu cũng chỉ dám nem nép ngồi ở phòng khách, sợ làm ảnh hưởng tới bà và không gian sống của bà.

Nàng dâu khái tính - 1

Ảnh minh họa

Bà Hoan thường mua nhiều đồ ăn cho các cháu xếp trong tủ lạnh, đợi ngày cháu đến để lấy cho các cháu ăn. Nhưng mà 5 thì 10 họa, cháu mới ăn một chút của bà vì đã được mẹ dặn “thích ăn gì thì về mẹ mua, không được ăn đồ của bà”. Nếu bà có mời thì cũng phải gọi cho con dâu xin phép, được đồng ý thì các cháu mới dám ăn. Còn hôm nào bà rủ các cháu sang ăn cơm với bà, chúng sẽ lại tòng teng xách theo túi thức ăn do mẹ chuẩn bị sẵn để “góp” cùng cơm của bà.

Bà nhớ từng nói với con dâu: “Mẹ không giàu nhưng cũng chẳng tới mức nghèo khó. Của cải, tiền bạc của mẹ trước sau cũng để lại cho các con, cháu hết chứ mẹ có mang đi được đâu, nói gì đến vài ba món đồ ăn nho nhỏ cho các cháu. Vì thế, các con, cháu sang chơi, ăn được gì cứ ăn, có phải vì vài món đó mà mẹ cho rằng các con cháu ăn bám mẹ đâu”. Song, con dâu bà vẫn một mực thưa: “Dạ, con không có ý đó. Nhưng, con dậy các cháu phải có ý thức, không lấy đồ của người khác, dù là người thân quen”.

Thái độ của con dâu như vậy khiến bà cũng ngại, muốn làm gì cho các con đều phải nhìn trước ngó sau. Mua cho các cháu cái áo, bà sợ con dâu không nhận nên bỏ luôn vào cặp cho cháu. Nào ngờ tối đó, con dâu gọi sang, nói bà lần sau không cần làm vậy vì “cháu đã có mẹ các cháu lo”. Bà phải thuyết phục mãi, con dâu mới miễn cưỡng nhận rồi lại tìm cớ để mua lại “trả” bà hộp cao xoa bóp. Các con đi công tác, bà nhận trông cháu thay con. Thế mà ngày đưa con đến nhà bà, con dâu còn “đèo bòng” thêm mấy bịch thức ăn đã chuẩn bị sẵn để hạn chế nhất việc bà phải tiêu tốn tiền cho con mình.

Gần đây, gia đình con trai bà Hoan xảy ra một việc lớn. Hai vợ chồng con làm ăn thất bát, nợ một khoản tiền nên âm thầm đi cầm cố sổ đỏ để vay tiền trả nợ. Bà Hoan không hay gì, cho đến khi nghe một người quen của vợ chồng con nói chuyện thì sự đã rồi. Vì việc này mà bà buồn, đâm ra đổ bệnh nặng. Bà bỏ ăn một ngày trời, cứ nằm trên giường suy nghĩ miên man.

Nàng dâu khái tính - 2

Ảnh minh họa

Hôm sau, biết tin mẹ ốm, vợ chồng con trai, con dâu tức tốc qua thăm. Nghe tiếng con bước lại gần, bà vẫn nằm quay mặt vào tường, rơm rớm nước mắt.

- Mẹ ơi, mẹ ốm sao vậy ạ. Mẹ ốm lâu chưa? Sao mẹ không gọi cho chúng con tới ạ. Mẹ làm cho chúng con áy náy thấy mình có thiếu sót với mẹ quá ạ. Linh nói.

Bà Hoan vẫn không nói gì khiến các con thêm hoảng.

- Mẹ ơi, mẹ mệt quá hay là chúng con có gì sơ suất khiến mẹ phiền lòng. Có gì mẹ chỉ bảo cho chúng con sửa chữa ạ.

Nghe con dâu nói đến đây bà mới từ tốn quay người lại. Lúc này, hai mắt bà đã đỏ hoe, bà vừa nói vừa khóc:

- Mẹ chẳng dám gọi các con vì mẹ sợ các con vì mẹ mà vất vả. Mẹ tự lo thân thôi.

- Chết, sao mẹ lại nói vậy. Chúng con là phận con, sao lại nghĩ chăm sóc bố mẹ lúc ốm đau là gánh nặng được ạ.

- Vậy có bao giờ các con nghĩ mẹ cũng là mẹ của các con, bà của các cháu không? Các con gặp chuyện, các con cũng không cho mẹ cơ hội giúp đỡ, đồng hành cùng các con. Mẹ còn sống đây mà các con lại phải cầm cố nhà để trả nợ, thử hỏi làm mẹ có thấy vui không?

Linh lúc này đã hiểu ra vấn đề, vội nắm lấy tay bà Hoan thanh minh:

- Dạ, mẹ cho con thưa chuyện. Thực lòng, con không dám lấy tiền của mẹ. Đó là tiền mẹ dành dụm cả đời, giờ cần để dưỡng già. Mẹ thông cảm cho con. Chúng con sẽ tự lo liệu được.

Bà Hoan lắc đầu:

- Thế thì con xem, chúng ta là người nhà để làm gì. Mẹ liệu có thể an tâm tiêu tiền dưỡng già cho bản thân không khi biết các con còn khó khăn, đang phải lo trả nợ. Bình thường, con không muốn làm phiền mẹ, mẹ buồn nhưng cố bỏ qua. Nhưng khi con gặp nạn lớn, con cũng ứng xử với mẹ như vậy. Thôi thì từ nay, mình đừng coi nhau là mẹ con nữa.

Câu nói của bà Hoan khiến Linh sững người nhưng dường như vẫn chưa thông hoàn toàn, bà Hoan lại tiếp tục nói:

- Không phải lúc nào sống sòng phẳng cũng là tốt con ạ. Và sự sòng phẳng không phải lúc nào cũng đem lại cho người ta sự thanh thản. Mẹ sẽ không thể vui khi con sòng phẳng mà không nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ khi khó khăn. Và con cũng sẽ buồn khi mẹ sòng phẳng không cần con chăm lúc mẹ ốm. Con xem, dù có sòng phẳng thế nào, thì con cũng chẳng bao giờ trả hết ân tình của cha mẹ được. Các con có tự nhiên được sinh ra, lớn lên không. Vậy con chọn đi? Đã là người thân thì sẵn sàng hy sinh cho nhau, nhận phần thiệt thòi về mình mà vẫn thấy hạnh phúc, con ạ.

Linh ôm lấy bà Hoan, run run: Vâng, mẹ ơi, con đã hiểu rồi.

Bà Hoan cũng ôm lấy con dâu rồi nói: “Mai con cầm tiền của mẹ đi trả nợ cho người ta rồi lấy sổ đỏ về, con nhé”...

Chia sẻ

M.Ngọc

Tin cùng chuyên mục

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua tóc mẹ còn xanh, tết thành bím tóc dày và dài đạp xe đi dạy học. Còn tôi ở nhà nhổ tóc sâu cho bố và xin tiền đi mua truyện tranh như một phần thưởng lớn lao.

Cái giá của bình yên và tự do

Cái giá của bình yên và tự do

23 tuổi, trong phần Sơ yếu lý lịch về bố, tôi viết: "Nhập ngũ năm 1968. Tham gia chiến dịch Tây Nguyên vào mùa Xuân năm 1975 và bị thương. Xuất ngũ năm 1979". Mỗi khi tôi hỏi bố rằng chiến tranh như thế nào, bố chỉ gói gọn trong 2 từ: "Khốc liệt".

Duyên muộn

Duyên muộn

Tin Xuân... sắp lấy chồng được bạn bè cô bàn tán rộn rã. Ai cũng mừng cho Xuân thoát ế, nhưng cũng băn khoăn liệu câu chuyện tình yêu đó có thật không... Ở tuổi này rồi, nếu lại bị thất tình thì tội Xuân lắm.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Chán cảnh... ở rể: Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải...

Làm mới những gì đã cũ

Làm mới những gì đã cũ

“Lam à, anh định lát cái sàn nhà, tiện thể vôi ve lại tường. Nhà cửa ở lâu cũng cũ nát cả rồi”, hôm đó, Thản e dè thổ lộ với vợ.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Bạn trai em là người nặng tình. Bằng chứng là khi yêu em nhưng anh ấy hình như vẫn lưu luyến với người yêu cũ.

Món quà của mẹ

Món quà của mẹ

Ngày em nhận lời yêu anh, các bạn em hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Yêu chàng là khổ đấy nhé”. Là bởi vì, anh là trai tỉnh lẻ, một mình lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Nơi em đến chơi với anh là gian trọ nhỏ, nằm trong khu của những lao động nghèo.

Nỗi lo con lấy vợ tây

Nỗi lo con lấy vợ tây

Từ ngày biết tin con trai du học bên Anh đang yêu cô gái người bản xứ, ông bà lòng dạ bồn chồn. Nhìn trên mạng xã hội, chúng đăng hình ôm nhau thắm thiết thế kia thì chắc hẳn đã yêu sâu nặng lắm rồi. Nỗi lo lắng của ông bà về chuyện con trai trưởng “mất gốc” với công việc thờ cúng tổ tiên có vẻ như đang thành hiện thực.