Một đêm mưa, lúc hơn 11 giờ, chuông cổng vang lên. Tôi đang ngủ chập chờn, bụng bầu nặng khiến tôi dậy tiểu đêm nhiều lần. Chồng tôi lúc đó đi công tác 2 hôm, chỉ còn tôi với mẹ chồng ở nhà.
Tôi đang mang bầu con đầu lòng ở tháng thứ 5. Kể từ khi biết tin có thai, vợ chồng tôi quyết định dọn về sống ở một căn nhà nhỏ ngoại thành, căn nhà cũ của ba mẹ tôi để lại, tuy không hiện đại nhưng yên tĩnh, có sân trước trồng hoa và cây bưởi mà tôi vẫn ưa thích từ bé.
Chúng tôi không có ý định bán căn nhà đó, dù có vài người hỏi mua. Nó là kỷ niệm, là gốc gác, và với tôi đó là nơi con tôi sắp chào đời.
Nhưng rồi một đêm mưa, lúc hơn 11 giờ, chuông cổng vang lên. Tôi đang ngủ chập chờn, bụng bầu nặng khiến tôi dậy tiểu đêm nhiều lần. Chồng tôi lúc đó đi công tác 2 hôm, chỉ còn tôi với mẹ chồng ở nhà. Mẹ chồng tôi chạy ra, rồi gọi tôi xuống: “Có người hỏi mua nhà con ơi!”.
Hơi bất ngờ vì ai lại đến hỏi mua nhà giờ này, tôi bước ra. Dưới ánh đèn cổng, một người đàn ông đứng lặng lẽ, dáng cao lớn, vest đen, chiếc ô đậm màu che nửa mặt. Xe hơi đỗ cách đó vài bước, một chiếc xe sang, biển số tỉnh lạ. Ông ta nói nhẹ:
- Tôi được giới thiệu đến xem căn nhà này. Nếu phù hợp, tôi sẽ trả cao gấp ba giá thị trường. Mong được xem ngay đêm nay.
Vị khách lạ xuất hiện trong đêm mưa mang thai bí mật chưa có lời giải đáp.
Mẹ chồng tôi bối rối. Tôi thì ngập ngừng. Phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, và linh cảm của tôi báo có điều gì đó không ổn. Nhưng tôi không thể gọi là sợ, chỉ là… khó hiểu.
- Xin lỗi, nhà tôi không có nhu cầu bán. Nhất là giờ này. - Tôi đáp, cố giữ lịch sự.
Người đàn ông vẫn không động tĩnh. Rồi ông lấy từ trong áo khoác ra một tờ giấy. Tôi nhìn thoáng thấy hình như là sổ đỏ photo. Nhưng rồi ông cất đi, gật đầu nhẹ:
- Không sao. Tôi sẽ quay lại vào giờ thích hợp hơn.
Rồi ông quay đi, lên xe và chạy mất. Mẹ chồng tôi nhìn tôi, thì thầm:
- Sao tao thấy… quen quen?
Tôi về phòng mà không sao ngủ lại được. Sáng hôm sau, tôi kể lại với chồng qua điện thoại. Anh cũng thấy lạ, nhưng bảo tôi đừng lo. Có thể là cò đất chịu chơi, hoặc ai đó thật sự rất muốn mua căn nhà để làm homestay.
Tôi cố gắng gạt đi, tập trung dưỡng thai, vẫn đi khám định kỳ, học lớp tiền sản, và chuẩn bị đồ sơ sinh. Cho đến một buổi chiều, tôi ra tiệm thuốc gần nhà, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai bà khách:
- Mày nghe tin chưa, ông T đại gia gỗ ngày xưa ở đầu làng đó, về nước rồi.
- Ừ, nghe đâu tìm lại nhà cũ hồi xưa từng ở, mà bị giải toả rồi…
- Ổng giàu lắm, mày, mà sống đơn độc. Hồi trước nghe nói có đứa con ngoài giá thú, mà mẹ nó đi biệt tăm.
Tôi lặng người.
Ông T. - cái tên này tôi từng nghe từ bố tôi, hồi nhỏ. Ba tôi từng nói: “Căn nhà mình đang ở ngày xưa là của ông T. bán lại, ổng đi nước ngoài sống luôn”. Lúc đó tôi còn nhỏ xíu, chỉ biết nhà này mua rẻ vì người chủ bán gấp. Tôi về kể lại với mẹ chồng. Bà ngồi thừ, rồi bật ra một câu khiến tôi lạnh gáy:
- Tao nhớ ra rồi. Cái người hôm trước… đúng là ông T. Hồi đó ổng với má mày từng có chuyện gì đó. Tao nhớ hoài ánh mắt ổng nhìn má mày hôm chuyển giao nhà. Mà má mày thì không bao giờ kể.
Tôi im lặng. Một phần tôi thấy tò mò, một phần… kỳ lạ. Nhưng cuối cùng tôi quyết định không tìm hiểu thêm. Người ta đến, rồi đi. Quá khứ có thể sâu, có thể buồn, nhưng với tôi, hiện tại quan trọng hơn cả.
Thế rồi một tuần sau, có người đưa đến một hộp quà lớn. Không tên, không lời nhắn. Chỉ có một bức tranh chì, vẽ lại căn nhà tôi đang sống với từng chi tiết, từ cửa sổ đến giàn hoa giấy và dưới cùng là dòng chữ nhỏ: “Mong những ký ức cũ sẽ tiếp tục sống hạnh phúc trong hình hài mới. Chúc mẹ tròn con vuông”.
Tôi giữ lại bức tranh đó, treo ở phòng khách. Có người bảo tôi sao không tận dụng cơ hội bán nhà, có thể dọn đến chỗ hiện đại hơn, tiện nghi hơn. Nhưng tôi nghĩ, một nơi khiến mình thấy yên tâm, thấy ấm lòng mỗi khi về thì có gì phải đổi?
Với tôi, căn nhà này không chỉ là kỷ niệm. Nó là mái ấm cho con tôi sắp chào đời. Và có thể, chỉ có thể thôi, nó cũng từng là chốn cũ của ai đó, mang trong tim một phần ký ức chưa bao giờ kịp trọn vẹn.
* Bài viết được gửi từ độc giả M.T.V – email minhtam.v…@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn.