4 lần mất con, lần thứ 5 có bầu tôi mới hiểu vì sao mẹ chồng hay khóa cửa phòng thờ

Hà Linh
Chia sẻ

Tôi từng mang thai bốn lần. Và cả bốn lần ấy, tôi đều mất con.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi lặng lẽ, gầy đi, im lặng. Nhưng họ không thể biết những đêm tôi nằm co ro trong phòng, tay đặt lên bụng đã trống rỗng mà nước mắt không còn rơi nổi. Cảm giác mất con không giống bất kỳ nỗi đau nào, nó âm ỉ, không ồn ào, nhưng day dứt như thể một phần cơ thể mình đã biến mất mà không thể tìm lại.

Lần thứ 5 tôi mang thai sau gần một năm điều trị nội tiết và cố gắng lấy lại thể lực. Bác sĩ nói lần này mọi chỉ số đều ổn, túi thai nằm đúng vị trí, tim thai đều, tôi có thể hy vọng. Nhưng tôi vẫn không dám tin. Không dám vui. Không dám kể với ai ngoài chồng. Tôi sợ mình lại “vui mừng quá sớm” như bốn lần trước.

4 lần mất con, lần thứ 5 có bầu tôi mới hiểu vì sao mẹ chồng hay khóa cửa phòng thờ - 1

Chồng tôi là người tử tế và kiên nhẫn. Anh chưa từng trách móc hay làm tôi cảm thấy có lỗi vì những lần thai hỏng. Nhưng chính vì thế, tôi lại càng thấy áp lực hơn. Tôi biết anh cũng đau, cũng thất vọng, nhưng vẫn cố mạnh mẽ để tôi dựa vào. Lần này, cả hai chúng tôi đều thận trọng đến mức... kiệt sức. Bất cứ cơn đau nhẹ nào, vết máu nào cũng làm tôi giật mình. Từng bữa ăn, từng bước đi, tôi đều tính toán cẩn thận như đang giữ một báu vật dễ vỡ.

Trong khi chồng tôi cố gắng làm mọi thứ để tôi an tâm, thì mẹ chồng tôi lại chọn im lặng. Bà không hỏi thăm nhiều, cũng không tỏ ra vui mừng. Có lần tôi bắt gặp bà đứng trong phòng thờ, nhìn lên tấm ảnh ông bà tổ, gương mặt rất trầm. Từ khi tôi về làm dâu, chưa bao giờ tôi thấy bà để ai bước vào căn phòng đó. Lúc nào cũng khóa, chìa trong tay bà, như thể giấu bên trong là điều gì đó rất riêng, rất nặng nề.

Tôi từng nghĩ có thể bà không thích tôi, hoặc bà thấy tôi “không mắn đẻ” nên không vui. Nhưng bà không hề ghẻ lạnh, vẫn chăm tôi từng bữa ăn, hỏi bác sĩ nào giỏi, thuốc nào uống được cho thai phụ… Vậy nên sự im lặng của bà càng khiến tôi khó hiểu.

Một ngày nọ, mẹ chồng tôi phải về quê hai ngày để lo việc cho người họ hàng. Trước khi đi, bà dặn tôi: “Con nhớ nghỉ ngơi, đừng lên phòng thờ. Trên đó cao, dễ trượt ngã”.

Tôi biết mình nên nghe lời. Nhưng chiều hôm đó, khi dọn phòng dọc hành lang, tôi thấy cánh cửa phòng thờ không khóa. Không rõ là bà quên hay cố ý. Và rồi, giống như một sự thôi thúc vô hình hay chỉ là sự tò mò bị dồn nén sau nhiều tháng lo sợ, tôi bước vào. Căn phòng đơn sơ, chỉ có bàn thờ gỗ, mấy khung ảnh đen trắng cũ và một tủ nhỏ. Trên tủ là những cuốn sổ gia đình cũ kỹ. Tôi không định lục lọi, nhưng khi vô tình lật một trang giấy rơi ra, tôi đã chết sững.

Đó là sổ khám thai cũ của… mẹ chồng tôi. Có tới tám lần mang thai được ghi lại. Mỗi lần đều kèm dòng ghi chú gọn lỏn: “ngưng tim”, “thai lưu”, “hư thai”. Tôi nghẹn lại. Tôi chưa bao giờ nghe bà kể mình từng mang nhiều thai như vậy. Chồng tôi là con một. Tôi từng nghĩ anh được sinh ra bình thường như bao người khác. Nhưng sự thật là để có được anh, mẹ chồng tôi đã trải qua quá nhiều mất mát.

4 lần mất con, lần thứ 5 có bầu tôi mới hiểu vì sao mẹ chồng hay khóa cửa phòng thờ - 2

Bên dưới cùng sổ, là một tờ đơn xét nghiệm từ hàng chục năm trước, chữ đã nhòe, nhưng tôi vẫn đọc được cụm từ “rối loạn đông máu - yếu tố di truyền”. Tôi bàng hoàng. Vậy ra, không chỉ tôi mà cả mẹ chồng, cả chồng tôi đều đang mang trong người một thứ vô hình nhưng tàn nhẫn. Chồng tôi biết, mẹ anh cũng biết. Nhưng không ai từng nói với tôi.

Lúc đó, tôi không giận. Chỉ thấy lạnh sống lưng. Những đứa con đã mất của tôi... có thể là do tôi không hề biết mình cần được theo dõi theo một cách khác, một chế độ đặc biệt hơn những phụ nữ mang thai bình thường. Tôi không trách mẹ chồng vì giấu tôi. Có thể bà chỉ nghĩ rằng “cái gì đã qua rồi thì đừng nhắc lại”. Cũng có thể, bà sợ tôi biết sẽ càng thêm lo lắng. Nhưng nỗi đau nào thì cũng cần được đối diện.

Tối hôm đó, tôi gọi điện cho chồng và nói tất cả những gì tôi biết. Anh im lặng thật lâu, rồi chỉ nói: “Anh xin lỗi”. Và từ hôm đó, chúng tôi quyết định chuyển viện, khám tại trung tâm chuyên về thai sản và di truyền. Tôi được theo dõi sát sao, dùng thêm thuốc hỗ trợ phù hợp. Mọi thứ không còn đơn giản, nhưng tôi cảm thấy an tâm vì ít nhất lần này tôi đã hiểu cơ thể mình đang chiến đấu với điều gì.

Tháng thứ tám của thai kỳ, mẹ chồng tôi ngồi cạnh tôi ở phòng siêu âm. Khi bác sĩ bảo “Con đang phát triển rất tốt”, bà nắm chặt tay tôi, nước mắt rưng rưng. Không cần nói gì. Tôi biết, bà đang khóc không chỉ cho đứa cháu sắp chào đời, mà còn cho tất cả những đứa con chưa từng được gọi tên.

Lần thứ năm mang thai, tôi không còn ngồi đếm từng ngày với nỗi sợ. Tôi bước đi bằng sự tỉnh táo, hiểu biết, và cả tình yêu của những người phụ nữ đi trước. Và tôi tin, con tôi sẽ được sống không chỉ vì may mắn, mà vì tôi đã dám nhìn thẳng vào điều tưởng chừng đáng sợ nhất.

* Bài viết được gửi từ độc giả có email duongtn...@gmail.com. Mẹ bầu có tâm sự hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: bandoc@eva.vn

Xem thêm video sau đây:

Những dấu hiệu nhận biết thai nhi ngừng phát triển. Nguồn video: Sức khoẻ & Đời sống

Chia sẻ

Hà Linh

Tin cùng chuyên mục

Ngày xưa của bố

Ngày xưa của bố

Hôm đó, cu Tít cùng bố dọn dẹp nhà cửa. Khi thấy bố mang từ trong tủ ra một chiếc cặp táp, Tít hào hứng lắm. Bởi, trong chiếc cặp táp ấy chứa đựng cả một kho báu mà Tít rất muốn khám phá.