Bế bụng bầu về ngoại vì chồng đòi bán nhà, 90 ngày sau quay lại anh khiến tôi ngỡ ngàng

Phương Ann
Chia sẻ

Tuấn im lặng, nhưng tôi thấy rõ quyết tâm trong ánh mắt. Anh đắm chìm vào những con số lợi nhuận, những lời rủ rê của bạn bè. Tôi cãi cọ nhiều lần, cuối cùng mệt mỏi đến mức phải xách vali về ngoại.

Tôi và Tuấn lấy nhau được ba năm thì quyết định có con. Khi que thử hiện hai vạch, tôi rưng rưng vì hạnh phúc. Từ ngày ấy, tôi trân trọng từng nhịp tim bé bỏng đang lớn lên trong bụng, cẩn thận từ bữa ăn đến bước đi. Nhưng hạnh phúc mong manh ấy bỗng chao đảo khi Tuấn đột ngột đưa ra một quyết định khiến tôi như rơi xuống hố sâu: anh muốn bán căn nhà đang ở.

- Anh tính bán nhà này, dồn tiền đầu tư, lợi nhuận cao lắm. Mình có thể thuê chỗ khác ở tạm", anh nói, mắt sáng lên vì ý tưởng mới.

Tôi tròn mắt nhìn bụng bầu mới sang tháng thứ sáu. Căn nhà nhỏ nhưng là tổ ấm đầu tiên của hai vợ chồng, lại gần bệnh viện, tiện cho việc sinh nở. Tôi nghẹn ngào:

- Anh điên à? Em sắp sinh, cần một nơi ổn định. Thuê nhà rồi chuyển đồ, em chịu sao nổi?

Bế bụng bầu về ngoại vì chồng đòi bán nhà, 90 ngày sau quay lại anh khiến tôi ngỡ ngàng - 1

Tuấn im lặng, nhưng tôi thấy rõ quyết tâm trong ánh mắt. Anh đắm chìm vào những con số lợi nhuận, những lời rủ rê của bạn bè. Tôi cãi cọ nhiều lần, cuối cùng mệt mỏi đến mức phải xách vali về ngoại. Ba tháng ấy, tôi sống trong vòng tay ba mẹ, vừa biết ơn vừa tủi thân. Mỗi lần con đạp, tôi lại khóc. Tôi sợ một tương lai bấp bênh, sợ mình phải một mình nuôi con. Thỉnh thoảng Tuấn nhắn tin: “Em ăn uống thế nào?”, “Bé có đạp nhiều không?”. Tôi trả lời qua loa, vẫn còn giận dỗi.

Ngày nào tôi cũng mang nặng câu hỏi: Tại sao anh có thể bỏ mặc gia đình chỉ vì tiền? Những đêm mất ngủ, tôi tự nhủ nếu anh không thay đổi, có lẽ tôi sẽ phải làm mẹ đơn thân. Rồi một buổi sáng đầu thu, Tuấn gọi. Giọng anh trầm hẳn:

- Anh xin lỗi. Em về nhà được không? Anh cần nói chuyện.

Tôi do dự. Nhưng nghĩ đến con, tôi đồng ý quay lại. Trái tim vừa hồi hộp vừa đầy phòng thủ.

Khi mở cửa, tôi chết lặng. Căn nhà quen thuộc sáng sủa, gọn gàng hơn trước. Nhưng điều khiến tôi sững sờ là giữa phòng khách, Tuấn đã đặt sẵn một chiếc nôi trắng, bên cạnh là tủ đồ sơ sinh gọn ghẽ. Trên bàn, một tập hồ sơ dày cộp được kẹp ngay ngắn. Tuấn bước đến, cúi đầu:

- Anh xin lỗi vì đã khiến em bất an. Anh đã định bán nhà thật, nhưng rồi anh nghĩ đến em và con. Anh đã tìm hiểu kỹ, nhận ra dự án kia nhiều rủi ro. Anh không nói, chỉ muốn kịp chuẩn bị cho hai mẹ con một tổ ấm an toàn. Đây là giấy tờ chứng minh nhà đã được đứng tên chung của cả hai. Anh cũng đã hoàn thành hồ sơ bảo hiểm cho con. Em và con sẽ luôn có chỗ dựa, dù chuyện gì xảy ra.

Tôi lặng người. Ba tháng qua, trong khi tôi giận dữ và sợ hãi, Tuấn âm thầm làm tất cả để đảm bảo tương lai cho gia đình. Anh không chỉ giữ căn nhà, còn chuẩn bị mọi thứ cho đứa trẻ sắp chào đời. Tuấn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi, nơi con đang khẽ đạp. Giọng anh run run:

- Anh đã sai khi để em chịu đựng một mình. Anh hứa sẽ không để em và con phải lo lắng nữa.

Bế bụng bầu về ngoại vì chồng đòi bán nhà, 90 ngày sau quay lại anh khiến tôi ngỡ ngàng - 2

Tôi bỗng thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Tôi ôm anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà mình từng nghĩ đã mất. Tối hôm đó, chúng tôi ngồi bên nhau, bàn về việc đón con. Tuấn kể ba tháng vừa qua anh đã làm thêm, học về tài chính, tìm hiểu các gói bảo hiểm, thậm chí học nấu vài món tẩm bổ cho bà bầu. Anh cười hiền:

- Anh nhận ra, đầu tư lớn nhất của đời mình là em và con.

Lời ấy như một cái ôm dịu dàng xóa tan mọi giận hờn. Tôi nhận ra rằng, hôn nhân không chỉ là những ngày êm ả, mà còn là những lần vấp ngã và học cách quay về. Mang thai là hành trình đầy nhạy cảm. Một câu nói, một quyết định cũng đủ khiến người mẹ chông chênh. Nhưng chính quãng thời gian đó giúp vợ chồng nhìn rõ điều quan trọng nhất: gia đình, chứ không phải những con số.

Tôi hiểu ra rằng, đôi khi chồng không phải vô tâm, chỉ là họ bối rối với áp lực tài chính và mong muốn làm điều tốt hơn. Cả hai đều cần học cách lắng nghe, đặt mình vào vị trí của người kia, nhất là khi có một sinh linh bé nhỏ đang chờ đợi tình yêu và sự bình yên.

Ba tháng xa nhau như một bài kiểm tra. Và chúng tôi đã chọn yêu thương thay vì trách móc. Bây giờ, mỗi khi nhìn chiếc nôi trắng cạnh giường, tôi thấy ơn trời vì vẫn còn một mái nhà, một bờ vai để trở về – nơi con tôi sẽ lớn lên trong bình yên và tình yêu đủ đầy.

* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Hà - email minhha...@outlook.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Phương Ann

Tin cùng chuyên mục

Con trai lấy vợ, nhà vẫn không có con dâu

Con trai lấy vợ, nhà vẫn không có con dâu

Lẽ thường, con trai lấy vợ thì nhà có thêm con dâu. Nhưng với gia đình bà, dù hai đứa con trai đã lấy vợ, nhà cửa quanh năm chẳng thấy bóng dáng con dâu. Mỗi khi có công to việc lớn cũng chỉ con trai và mấy đứa cháu dắt díu nhau về, con dâu viện đủ lý do bận rộn để tránh mặt.