Vợ thú nhận cái thai trong bụng không phải con tôi, kết quả xét nghiệm ADN phơi bày sự thật khác

Phương Ann
Chia sẻ

Đêm hôm đó tôi đi bộ hàng giờ, chẳng biết đi đâu. Tôi đã gọi cho thằng bạn thân, kể lại mọi chuyện.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảm giác rỗng rỗng, hoang mang đến nghẹt thở như buổi tối hôm ấy. Vợ tôi, người phụ nữ hiền lành, ít khi giấu nổi điều gì, đột nhiên khóc nấc trong bữa cơm và nói: “Anh ơi… cái thai trong bụng không phải là con anh”.

Bầu đã gần 6 tháng. Chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị xong phòng cho con. Ấy vậy mà một câu nói duy nhất khiến cả thế giới của tôi sụp xuống. Tôi nhớ mình buông thìa cơm, tim đập mạnh đến mức nghe rõ tiếng. Tôi lắp bắp hỏi lại dù miệng run: “Em… em nói gì?”.

Vợ không nhìn tôi, chỉ ôm bụng, nước mắt lăn dài. Cô ấy nói câu ấy lần nữa, chậm hơn, như từng chữ đang rút hết sức lực của mình. Tôi đứng dậy, đi vài vòng trong nhà, trong đầu lặp đi lặp lại ba chữ “không phải con”. Cảm giác bị phản bội, bị đâm thẳng vào lòng tin, bị làm trò cười… trộn lẫn thành một thứ cuộn xoáy khủng khiếp.

Vợ thú nhận cái thai trong bụng không phải con tôi, kết quả xét nghiệm ADN phơi bày sự thật khác - 1

Nhưng điều làm tôi bật dậy rời khỏi nhà trong câm lặng không phải giận dữ. Mà là nỗi đau. Tôi yêu con từ ngày hai vạch hiện lên que thử. Tôi chưa từng bỏ lỡ buổi khám thai nào. Tôi nói chuyện với bụng vợ hàng đêm, đặt tay lên đó để nghe từng chuyển động. Tôi hình dung con sẽ giống ai, mắt hay môi sẽ giống bố hay mẹ. Vậy mà chỉ sau một câu, tất cả tan như khói.

Đêm hôm đó tôi đi bộ hàng giờ, chẳng biết đi đâu. Tôi đã gọi cho thằng bạn thân, kể lại mọi chuyện. Nó im lặng hồi lâu rồi nói: “Đợi đã. Mày cần biết lý do. Không phải tự nhiên một bà bầu tử tế lại nói câu đó”. Tôi biết. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, lý trí chẳng níu nổi trái tim đang tổn thương. Tôi trở về nhà vào gần 2 giờ sáng. Vợ vẫn ngồi trên sofa ôm bụng. Dưới ánh đèn vàng, trông cô ấy nhỏ bé đến đáng thương. “Anh muốn biết sự thật,” tôi nói. Vợ ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy không giải thích. Chỉ thì thầm một câu:

- Ngày mai… chúng ta đi xét nghiệm ADN đi anh.

Tôi sững lại. Kể cả cô ấy muốn chối bỏ thì cũng đâu cần làm vậy? Hoặc nếu cô ấy muốn thú nhận tội lỗi thì việc xét nghiệm chỉ làm mọi thứ đau hơn. Suốt đêm tôi không ngủ được. Hôm sau, chúng tôi đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố. Vợ ngồi bên cạnh tôi, tay nắm chặt đến mức các khớp trắng bệch. Nhưng cô ấy vẫn im lặng. Không thanh minh. Không giải thích. Không một lời.

Khi bác sĩ lấy mẫu xét nghiệm, tôi nhìn thấy vợ khẽ rùng mình. Tôi muốn nắm tay cô ấy, như những lần siêu âm trước, nhưng tôi không đủ dũng khí. Bác sĩ hẹn 3 ngày sau lấy kết quả. Ba ngày dài như cả tháng. Tôi sống trong cảm giác lơ lửng, nửa tin nửa sợ. Khi ngủ tôi nghe tiếng tim đập dồn dập như thể luôn cần chuẩn bị cho một cơn sụp đổ. Vợ thì ngược lại. Cô ấy dịu dàng, yên tĩnh lạ kỳ. Không van xin, không níu kéo, chỉ âm thầm chăm sóc bản thân và cái thai. Nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt sưng mỗi sáng. Tôi không biết cô ấy khóc vì tội lỗi hay vì nỗi cô đơn.

Ngày thứ ba, tôi đến bệnh viện lấy kết quả bằng đôi tay lạnh ngắt. Vợ đi cùng, từng bước nặng nề như mang theo cả thế giới.Khi bác sĩ mở phong bì và nói câu ấy, tôi chết lặng:

- Thai nhi hoàn toàn mang ADN của anh. Không có bất cứ sai lệch nào.

Tôi quay sang vợ. Cô ấy bật khóc ngay lập tức, khuôn mặt như vỡ ra vì sự nhẹ nhõm xen lẫn tủi thân. Cô ấy bấu vào tay tôi, nghẹn giọng: “Em xin lỗi… Em không muốn anh bỏ em… Em sợ”. Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu gì. Nhưng rồi, trong phòng tư vấn, vợ tôi đã kể tất cả.

Vợ thú nhận cái thai trong bụng không phải con tôi, kết quả xét nghiệm ADN phơi bày sự thật khác - 2

Hóa ra, hơn 1 tuần trước, cô ấy đọc được trên mạng một bài viết về chuyện “thai không phải của chồng dù hôn nhân bình thường”. Cộng thêm việc hai vợ chồng từng cãi nhau lớn, tôi to tiếng làm cô ấy bật khóc. Hôm đó tôi nói một câu mà tôi chính mình cũng hối hận đến giờ: “Em mang bầu mà hành xử chẳng khác gì trẻ con, anh mệt mỏi lắm rồi”.

Cô ấy suy sụp. Hormone thai kỳ khiến mọi lo lắng phóng đại gấp trăm lần. Cô ấy bắt đầu nghi hoặc chính bản thân, ám ảnh rằng “mình không xứng đáng”, “chồng rồi sẽ bỏ”, “mình đang làm phiền anh”. Đỉnh điểm là lúc cô ấy cảm thấy con đạp yếu hơn mấy hôm trước. Cô ấy nghĩ đó là… “dấu hiệu không phải con anh”, một suy nghĩ rất vô lý nhưng lại thường gặp ở các mẹ bầu đang stress nặng. Và rồi, trong khoảnh khắc tự trách, tự sợ, hoang mang và rối loạn cảm xúc, cô ấy buột miệng nói câu tàn nhẫn nhất đời mình: “Cái thai không phải con anh”.

Không phải vì phản bội. Không phải vì tội lỗi. Mà vì nỗi sợ mất gia đình. Vợ tôi gục đầu vào ngực tôi, nấc lên:

- Em ngu dại. Em chỉ nghĩ nếu anh giận em vì chuyện hôm trước, anh sẽ bỏ em… Em sợ lắm. Em nói thế để… để anh quan tâm đến con hơn, đến em hơn. Nhưng em không nghĩ nó lại khiến anh đau đến vậy.

Tôi ôm cô ấy thật chặt. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi để mình yếu lòng. Tôi không trách được nữa. Cô ấy không phản bội. Cô ấy chỉ là một người mẹ đang mang gần 7 tháng thai mong manh, nhạy cảm và tổn thương dễ dàng hơn bao giờ hết. Tôi nhận ra mình chưa từng thật sự hiểu hết nỗi bất an của vợ khi mang thai. Tôi chỉ nghĩ đơn giản: chăm vợ, đưa đi khám, mua đồ bầu… vậy là đủ. Nhưng hóa ra, điều cô ấy cần nhất là cảm giác được yêu, được an toàn, được tin rằng dù cơ thể thay đổi, dù tâm lý bất ổn, vẫn có chồng kề bên không rời.

Kết quả ADN chỉ là để chứng minh điều mà lẽ ra chúng tôi phải tin ngay từ đầu. Chúng tôi trở về nhà. Vợ nắm tay tôi như sợ tôi biến mất. Tôi nhìn bụng cô ấy nơi con chúng tôi đang yên bình lớn lên, và thầm biết ơn vì kịp thời giữ được cả gia đình lại.Tôi bảo vợ: “Em à, từ giờ… có chuyện gì cũng phải nói với anh. Đừng để nỗi sợ nói thay em nữa”.

Cô ấy gật đầu, nước mắt rơi nhưng nụ cười cũng nở theo. Hóa ra tình yêu đôi khi không đòi hỏi lời thề thốt. Nó chỉ cần một giờ phút nhìn sâu vào mắt nhau và thừa nhận rằng: chúng ta đã sợ mất nhau đến thế nào.

* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Quân - email minhquan23...@eva.vn. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Phương Ann

Tin cùng chuyên mục

Mặt trời vừa rụng

Mặt trời vừa rụng

Nhà này rất lạ. Mấy bữa nay có kiểu anh chồng đi làm về đứng lặng ngoài hiên ngóng vào, chị vợ ngồi trong nhà đắm đuối ngắm con. Thế nên Vi ngồi nhìn cái cảnh tượng đó cũng thấy bùi ngùi lắm.