Người ta hay nói: “Khi mang thai, phụ nữ chỉ cần được yêu thương". Tôi từng nghĩ mình có tất cả điều đó cho đến một đêm, sự thật len vào như một vết rạn nhỏ trên tấm kính phẳng mang tên hạnh phúc.
Tôi và Hùng yêu nhau 3 năm, kết hôn sau khi cả hai cùng ổn định công việc. Chúng tôi không quá lãng mạn, nhưng đủ tử tế và kiên nhẫn để sống yên bình bên nhau. Khi biết tôi mang thai, Hùng là người vui nhất. Anh lên mạng đặt sách về chăm sóc thai kỳ, học cách pha sữa bầu, cặm cụi lắp cũi gỗ cho con. Đôi khi tôi còn tự hỏi: “Mình có đang sống trong cổ tích không?”.
Vì anh vốn là người ít nói, nên mọi quan tâm đều thể hiện qua hành động. Anh ít khen tôi đẹp, nhưng luôn đặt gối đúng vị trí lưng tôi đau. Anh không đăng ảnh vợ bầu lên mạng, nhưng chưa từng để tôi đi khám thai một mình. Tôi tin, mình đã chọn đúng người.
Cho đến đêm đó. Khoảng gần 3 giờ sáng, tôi đang ngủ chập chờn vì con đạp nhiều. Hùng xoay người, ôm lấy tôi theo thói quen. Trong ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ, tôi thấy anh nhíu mày, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Tôi tưởng anh mơ thấy công việc. Nhưng rồi tôi nghe rõ ba từ thốt ra: "Linh... đừng đi mà, Linh...".
Trong ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ, tôi thấy anh nhíu mày, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi không phải tên Linh. Người phụ nữ đang được chồng tôi gọi tha thiết trong giấc mơ, chắc chắn không phải là tôi. Tôi thức trắng đêm hôm đó. Không nói gì. Không đánh thức anh. Không kiểm tra điện thoại. Tôi chỉ nhìn anh ngủ, lòng trào lên một cảm giác mà trước giờ chưa từng: lo sợ.
Sáng hôm sau, tôi giả vờ quên chuyện ấy. Hùng cũng không nhắc. Nhưng tôi thì không thể quên. Tôi bắt đầu để ý. Những ngày Hùng về muộn, anh luôn có lý do rõ ràng. Nhưng có lần tôi thấy áo sơ mi anh vắt trong nhà tắm có mùi nước hoa lạ, thứ mùi ngọt quá mức so với hương thơm đơn giản tôi vẫn dùng. Tôi không phải người đa nghi. Nhưng bản năng của một người mẹ đang mang con trong bụng không cho tôi bỏ qua.
Tôi không nói gì với chồng. Thay vào đó, tôi nói chuyện với điện thoại của anh. Không phải kiểu lén lút. Một tối anh đi tắm, tôi mượn máy anh để đặt đồ ăn. Tin nhắn Zalo vẫn còn mở. Tin nhắn cuối cùng hiện lên: "Em ổn. Anh lo cho vợ con đi. Em không sao đâu". Người gửi là Linh.
Tôi không cần đọc thêm. Đàn bà mà, nhạy cảm nhất vẫn là với những điều không ai nói ra. Tôi không gào thét, không khóc lóc. Tôi chỉ lặng lẽ cất điện thoại về chỗ cũ, rồi ôm bụng, nằm xuống, vờ ngủ.
Hôm sau, tôi hẹn Linh đi cà phê. Cô ấy ngạc nhiên nhưng vẫn đến. Một cô gái xinh xắn, ánh mắt buồn như đã chuẩn bị sẵn để bị ghét bỏ. Câu chuyện cô ấy kể khiến tôi vừa đau vừa giận, nhưng không bất ngờ. Họ từng yêu nhau trước khi Hùng gặp tôi. Chia tay vì gia đình phản đối. Khi biết tôi mang thai, cô ấy chủ động dừng liên lạc nhưng Hùng không buông. Anh vẫn quan tâm, vẫn hỏi han, vẫn dằn vặt vì "bỏ rơi cô ấy".
Tôi hỏi: “Hai người có gặp nhau không?”. Linh cúi đầu: “Một lần. Khi chị mới có thai vài tuần. Sau đó thì không nữa”. Tôi không hỏi gì thêm. Tôi chỉ cảm ơn cô ấy… vì đã không phá gia đình tôi.
Tối hôm đó, tôi nói chuyện với Hùng. Không khóc. Không nổi giận. Tôi kể về giấc mơ hôm anh gọi tên. Kể về tin nhắn. Về cuộc gặp. Về nỗi đau. Anh lặng đi. Rồi quỳ xuống trước bụng tôi: “Anh sai. Anh thương em. Anh thương con. Nhưng anh nợ cô ấy một lời xin lỗi, nên anh không dứt ra được”.
Tôi gật đầu. Tôi không đòi ly hôn. Nhưng tôi dọn về nhà mẹ đẻ một thời gian. Không để trả đũa, mà để anh tự hỏi: nếu không còn vợ con bên cạnh mỗi ngày, anh sẽ thấy điều gì quan trọng nhất?
Một tháng sau, anh đến. Gầy rộc, mặt hốc hác. Anh nói: “Anh đã xóa hết. Từ số điện thoại đến cả hình ảnh. Nếu em cho anh một cơ hội, anh sẽ chỉ còn là chồng của em, và ba của con”.
Tôi tin, không phải vì anh thề thốt, mà vì tôi thấy sự thay đổi trong ánh mắt. Bây giờ, khi con tôi hơn một tuổi, mỗi lần nhìn chồng ôm con ngủ, tôi vẫn nhớ đến cái đêm định mệnh ấy. Nhưng thay vì đau, tôi thấy biết ơn. Biết ơn vì đã biết sự thật. Biết ơn vì mình đủ bản lĩnh để không vội rời đi. Và biết ơn vì có một người chồng, dù từng lạc lối, vẫn biết quay về đúng lúc.
* Bài viết được gửi từ độc giả có email hangot...@gmail.com. Mẹ bầu có tâm sự hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: bandoc@eva.vn