Qua đêm với vợ cũ sau vài năm ly hôn, tôi bỗng mất hứng khi nhìn thấy thứ này trên cơ thể cô ấy

Thy Dung
Chia sẻ

Cuối buổi tiệc, chúng tôi rời khỏi cùng nhau. Không ai nói ra, nhưng trong lòng cả 2 đều biết, đêm ấy sẽ là một đêm đặc biệt.

Tôi đã từng yêu say đắm người phụ nữ ấy. Chúng tôi cưới nhau sau gần 5 năm hẹn hò, và cả 2 đã từng có những giây phút tuyệt đẹp bên nhau. Nhưng cuộc sống vợ chồng không chỉ có mật ngọt. Sau khi con trai đầu lòng ra đời, tôi bắt đầu cảm thấy giữa tôi và cô ấy xuất hiện khoảng cách. Vợ tôi dần trở nên khép nép, có phần ngại ngùng khi gần chồng. Những lần âu yếm thưa dần, và dường như cô ấy luôn tìm lý do để tránh né. Tôi đã cố gắng tìm hiểu lý do, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời qua loa. Cô ấy nói rằng mệt mỏi, bận bịu với con nhỏ, hay công việc nhà. Tôi cứ tự an ủi mình rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng khi con lớn lên, mọi thứ sẽ lại trở về như trước.

Nhưng thời gian trôi qua, những bất đồng nhỏ lẻ dần dần tích tụ. Chúng tôi ngày càng xa cách, và cuối cùng, dù không muốn, tôi đành chấp nhận sự thật: Ly hôn là cách tốt nhất cho cả 2. Tôi nghĩ có lẽ vợ mình không còn yêu tôi nữa, hoặc ít nhất là cô ấy không còn muốn chung sống. Thế là, sau gần 5 năm chung sống, chúng tôi chính thức trở thành hai người xa lạ.

Qua đêm với vợ cũ sau vài năm ly hôn, tôi bỗng mất hứng khi nhìn thấy thứ này trên cơ thể cô ấy - 1

Vợ tôi không còn muốn gần gũi tôi sau khi sinh con. (Ảnh minh họa)

Thời gian sau đó, tôi cố gắng sống tiếp, dồn hết tình yêu thương cho con trai. Nhưng đôi lúc, trong những đêm khuya lặng lẽ, tôi vẫn nhớ về cô ấy, nhớ những lúc hai vợ chồng cùng nhau trải qua khó khăn và niềm vui nho nhỏ. Ký ức về cô ấy cứ đeo bám tôi, khiến tôi nhiều khi phân vân không biết mình đã làm đúng hay sai khi quyết định ly hôn.

Một ngày nọ, trong một bữa tiệc họp mặt bạn bè cũ, tôi bất ngờ gặp lại cô ấy. Thời gian có vẻ không làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng của vợ cũ. Chúng tôi trò chuyện, nhắc về những kỷ niệm xưa, và dường như mọi khúc mắc trong lòng tôi dần tan biến. Cảm giác thân quen lại ùa về, khiến tôi không khỏi bồi hồi.

Cuối buổi tiệc, chúng tôi rời khỏi cùng nhau. Không ai nói ra, nhưng trong lòng cả 2 đều biết, đêm ấy sẽ là một đêm đặc biệt. Tôi đã nghĩ mình sẽ lấy lại cảm giác gần gũi, yêu thương ngày xưa bên cô ấy, tưởng như mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Nhưng khi chúng tôi bắt đầu gần gũi, điều gì đó khiến tôi ngỡ ngàng. Trên bụng cô ấy là một hình xăm lớn, kéo dài từ rốn lên tới gần ngực. Tôi sững người, không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy nhìn thấy biểu cảm của tôi và có chút ngượng ngùng, rồi nhẹ nhàng giải thích.

“Sau khi sinh con, da bụng của em bị rạn rất nhiều. Em thấy tự ti, cảm thấy xấu xí, chẳng dám gần gũi anh”, cô ấy nói, giọng khẽ run. “Em đã đi xăm để che đi những vết rạn ấy, hy vọng cảm thấy tự tin hơn”.

Lời cô ấy khiến tôi bàng hoàng. Tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy lại cảm thấy tự ti về cơ thể mình đến mức như vậy. Lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra rằng mình chưa từng thật sự hiểu hết những gì cô ấy phải chịu đựng sau khi sinh con. Có lẽ sự lạnh nhạt trong mối quan hệ không hoàn toàn do cô ấy thay đổi, mà còn bởi chính tôi chưa bao giờ thực sự lắng nghe, chưa từng động viên hay chia sẻ đủ với cô ấy trong những lúc cô ấy yếu đuối nhất.

Tôi không biết nên nói gì. Trái tim tôi đập loạn xạ, và cảm giác thất vọng nhẹ nhàng len lỏi trong tâm trí. Tôi nhớ lại cơ thể cô ấy trước đây, không hoàn hảo nhưng rất thật, không cần phải che giấu điều gì. Hình xăm kia dường như khiến tôi xa lạ với người phụ nữ từng là vợ mình.

Cuối cùng, tôi khẽ nói, “Em không cần phải thay đổi gì cả, vì anh luôn yêu em, bất kể thế nào”. Ban đầu, khi nhìn thấy hình xăm lớn trên bụng cô ấy, tôi không thể phủ nhận rằng trong lòng mình có chút mất hứng, một cảm giác hụt hẫng kỳ lạ. Hình ảnh người vợ năm xưa dù có bị rạn da nhưng trong mắt tôi vẫn luôn đặc biệt. Nhưng khi cô ấy giải thích về lý do xăm hình để che đi những vết rạn sau sinh, một sự xúc động trào dâng trong lòng tôi.

Tôi nhìn cô ấy – người phụ nữ đã từng cùng tôi trải qua bao thử thách, đã chịu đựng biết bao đau đớn khi mang thai và sinh con, lại tự mình gánh chịu những tự ti và mặc cảm mà tôi chưa từng biết đến. Tôi nhận ra rằng hình xăm kia không chỉ đơn thuần là một vết mực trên da, mà là minh chứng cho sự hy sinh và nỗ lực của cô ấy để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt tôi, để giữ gìn tình cảm vợ chồng, dù chính bản thân cô ấy vẫn mang nỗi buồn và sự tổn thương sâu sắc.

Cuối cùng, tôi quyết định chấp nhận tất cả, không chỉ là hình xăm, mà là cả con người cô ấy, với mọi dấu vết của thời gian và những hy sinh thầm lặng.

Bài tâm sự được gửi từ độc giả có email: ngaycoem…@gmail.com

Tại sao vết rạn da trên cơ thể sau sinh lại khiến nhiều người mẹ bị tự ti?

Vết rạn da sau sinh khiến nhiều người mẹ tự ti vì nó thay đổi vẻ ngoài của họ một cách rõ rệt và khó có thể hồi phục hoàn toàn. Trước khi mang thai, nhiều phụ nữ có làn da căng mịn và không dấu vết. Nhưng quá trình mang thai và sinh nở, với sự thay đổi mạnh mẽ về kích thước cơ thể và sự kéo giãn của da, thường để lại những vết rạn kéo dài trên bụng, đùi, hông hoặc ngực. Những vết rạn này thường không thể xóa bỏ hoàn toàn, ngay cả khi đã áp dụng nhiều phương pháp điều trị.

Ngoài ra, sự tự ti về vết rạn còn bắt nguồn từ hình ảnh lý tưởng của xã hội về vẻ đẹp cơ thể. Áp lực từ truyền thông và mạng xã hội khiến nhiều phụ nữ cảm thấy họ phải duy trì vẻ ngoài "hoàn hảo" ngay cả sau khi sinh con. Những hình ảnh của người nổi tiếng hoặc người mẫu với thân hình mảnh mai, không tì vết sau sinh có thể khiến nhiều bà mẹ so sánh mình và cảm thấy tự ti về những thay đổi trên cơ thể mình.

Cuối cùng, sự thay đổi này không chỉ là về vẻ ngoài mà còn gợi nhớ đến những khó khăn và hy sinh trong quá trình làm mẹ. Đối với một số người, những vết rạn như một dấu ấn của những thử thách đã trải qua, nhưng với nhiều người khác, đó là dấu hiệu của sự mất đi vẻ đẹp thanh xuân, khiến họ dễ dàng rơi vào trạng thái tự ti và chấp nhận khó khăn khi đối diện với chính mình.

Chia sẻ

Thy Dung

Tin cùng chuyên mục