Khoảng 10 phút sau, điện thoại rung. Tim tôi đập mạnh. Anh đã đọc. Và rồi, anh chỉ nhắn lại đúng bốn từ.
Tôi biết mình không nên làm thế. Người ta nói, phụ nữ sắp sinh thì phải tránh nghĩ ngợi, tránh khơi lại chuyện cũ. Nhưng có lẽ vì sợ hãi, vì yếu đuối, hay vì bản năng muốn được ai đó nắm tay trấn an, tôi đã lặng lẽ nhắn cho anh, người từng là một phần thanh xuân của mình.
“Em sắp sinh rồi” - Chỉ bốn chữ, mà tim tôi run lên.
Chồng tôi khi ấy đang đi công tác xa. Dù anh rất thương vợ, nhưng vì công việc, tôi vẫn phải trải qua những tuần cuối của thai kỳ trong căn nhà vắng. Mỗi đêm, con đạp trong bụng, tôi lại vừa thấy hạnh phúc vừa lo âu. Có những lúc, tôi chợt nhớ đến anh, người từng nói rằng “sẽ luôn ở bên dù mọi chuyện ra sao”, nhưng rồi lại rời đi khi tôi yếu đuối nhất.
Tôi biết nhắn tin cho anh là sai. Nhưng suốt 9 tháng qua, tôi vẫn chưa từng quên khoảnh khắc năm xưa: ngày tôi biết mình hiếm muộn, chính anh là người nắm tay tôi trong bệnh viện và nói: “Nếu không thể có con, chỉ cần em còn ở đây, anh vẫn đủ”. Vậy mà bây giờ, khi bụng tôi tròn căng, chuẩn bị đón sinh linh nhỏ bé, người chồng hiện tại lại là một người khác. Còn anh - người từng hứa yêu suốt đời, đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Tôi nhấn gửi tin nhắn trong một đêm mưa. Bụng bầu hơn 38 tuần, ngồi tựa đầu vào gối, tôi thấy nước mắt tràn ra. Một phần vì thương đứa con sắp chào đời, phần khác vì cảm giác như đang khép lại điều gì chưa trọn vẹn. Khoảng 10 phút sau, điện thoại rung. Tim tôi đập mạnh. Anh đã đọc. Và rồi, anh chỉ nhắn lại đúng bốn từ: “Em ổn là được”.
Chỉ thế thôi. Không dài dòng, không hỏi han, không gợi nhắc chuyện cũ. Nhưng kỳ lạ, chính bốn chữ đó lại khiến tôi buông hết mọi day dứt suốt 9 tháng qua. Tôi bật khóc. Không phải vì đau, mà vì nhẹ nhõm. Tôi nhận ra tình cảm của mình đã từng sâu, nhưng giờ không còn cần lời giải thích hay quay lại nữa. Anh vẫn là anh, vẫn dịu dàng và chừng mực như xưa. Câu nói “Em ổn là được” giống như lời tiễn biệt cuối cùng, đủ để tôi hiểu: người từng yêu tôi, giờ chỉ cầu tôi bình an.
Đêm đó, tôi ôm bụng, khẽ nói với con: “Con à, mẹ ổn rồi. Mẹ sẽ chỉ khóc lần này thôi”. Ba ngày sau, tôi nhập viện sinh. Trong phòng sinh, giữa tiếng máy đo nhịp tim, tôi nhớ lại bốn chữ ấy và lạ thay, nó trở thành sức mạnh giúp tôi vượt qua những cơn đau dồn dập. Tôi không còn nghĩ về ai khác ngoài đứa bé trong bụng mình. Tôi muốn con ra đời trong năng lượng của bình an, chứ không phải tiếc nuối.
Ca sinh thuận lợi, con tôi cất tiếng khóc đầu tiên, cũng là lúc tôi nhắm mắt, mỉm cười. Tôi biết, một cánh cửa đã khép lại thật rồi. Sau này, khi hồi phục, tôi có kể chuyện đó cho chồng nghe. Tôi không giấu. Tôi bảo: “Em từng nhắn cho người cũ trước khi sinh. Anh ấy chỉ nói 4 chữ, nhưng chính điều đó giúp em buông bỏ”.
Chồng tôi im lặng, rồi nắm tay tôi thật chặt: “Anh không trách. Miễn là bây giờ em biết mình đang ở đâu”.
Câu nói ấy làm tôi xúc động. Tôi nhận ra, quá khứ có thể là vết sẹo, nhưng cũng có thể là bài học. Nếu không có những vấp ngã, tôi sẽ chẳng bao giờ biết thế nào là hạnh phúc đúng nghĩa. Giờ đây, mỗi khi bế con trên tay, tôi không còn nghĩ về chuyện cũ nữa. Tôi chỉ thấy biết ơn với cả người từng làm tôi tổn thương, vì nhờ thế tôi mới học được cách tự chữa lành.
Trong thai kỳ, người phụ nữ dễ yếu lòng hơn bao giờ hết. Hormone, cảm xúc, nỗi sợ hãi về tương lai… tất cả có thể khiến ta nhớ về quá khứ, về những gì chưa được nói. Nhưng đôi khi, chỉ cần một lời giản dị như “Em ổn là được” cũng đủ để khép lại một chương đời.
Không phải ai rời đi cũng đáng trách. Có những người xuất hiện chỉ để giúp ta nhận ra bản thân mình đã trưởng thành đến đâu.Và có những tin nhắn tưởng là để hỏi thăm, nhưng hóa ra lại là lời tạm biệt cuối cùng. Bây giờ, khi nhìn con ngủ ngoan trong vòng tay, tôi chỉ muốn nhắn lại với chính mình: “Em ổn là được”.
Vì điều quý giá nhất trong cuộc đời này, không phải ai nắm tay ta đi đến cuối, mà là ai giúp ta đủ bình tâm để tiếp tục hành trình làm mẹ, làm người, và sống thật hạnh phúc với hiện tại.
* Bài viết được gửi từ độc giả Trần Mỹ Dung - email dungtran...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn