Khi "thương con" được kể bằng… status, micro

Minh Châu
Chia sẻ

Con nít thì nhỏ xíu, nhưng lại phải gánh những trận giông không phải của mình.

Cái miệt vườn năm nào người ta hay gọi là "đất lành chim đậu" nay sao nghe rộn ràng mà không thấy an vui. Mùi trái chín đầu mùa chẳng còn át nổi cái khét lẹt của những lời hơn thua. Khói bốc lên từ những bếp lửa, không phải để nấu nồi cá lóc kho tộ cho bữa cơm chiều, mà là để hơ nóng những câu chữ nặng trịch trên mạng xã hội mà hổm rày làng trên xóm dưới người ta xôn xao xôn xao hết cả một vùng quê.

Bà Ba lau nước mắt rầu rầu nói cho bà Tư hàng xóm: "Ba má nó gây lộn 5 năm nay, mẹ nó ẵm nó biệt xứ, rồi hổng hiểu sao, mấy nay tụi nó bắt chước ai mà lên mạng moi hết chuyện nhà cho bà con xóm giềng phân xử dùm. Đứa nào cũng nói thương con, nghĩ cho con. Mà sao tụi nó có lớn chớ hổng có khôn".

Ở quê, người ta hay ngồi uống cà phê trước hẻm, buôn dưa lê chuyện thiên hạ. Nhưng bây giờ, cái quán cà phê lớn nhất là cái mạng xã hội. Chuyện nhà người khác, bỗng dưng thành chuyện bàn cơm nhà mình. Hàng trăm, hàng ngàn cái miệng như bến đò lúc nước lớn - ồn ào, tấp nập, rồi cũng cuốn theo bao nhiêu phù sa của đứa nhỏ.

Má nó thì mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng nói ba nó sống hổng ra gì.
Ba nó úp mở mà cũng rất quyết liệt nói má nó hổng biết chăm lo vun vén gia đình gì ráo trọi.

Con rạch trước nhà từng soi bóng trăng, nghe tiếng ai vọng cổ buồn buồn, giờ lặng im, đục ngầu. Và giữa dòng nước ấy, một chiếc vỏ lãi con con trôi lơ thơ, không dây neo, không người lái. Trên đó, có một đứa trẻ đang ngồi co ro. Nó không khóc, tại nó nhỏ xíu, nó có biết gì ráo đâu. Chỉ là người ta cám cảnh cho cái ngày nó hổng là con nít nữa, nên là cầm lòng hổng đặng.

Khi "thương con" được kể bằng… status, micro - 1

Ngày xưa, người lớn giận nhau thì đóng cửa mà nói. Bữa nay, chuyện trong bếp cũng đem ra giữa chợ, rồi quay phim, phát sóng, mời thiên hạ vô góp ý. Cái ổ rơm từng là nơi ấm áp nhất đời con nít, giờ hóa thành một cái sân khấu, nơi người lớn mặc áo giáp mà tổn thương nhau không ngơi tay.

Cái nhà không còn là nơi để con nít về nữa. Nó như cái vó bị rách, giăng lên mà chẳng giữ được gì ngoài những câu chuyện dở dang. Mỗi lần cha mẹ ném vào mạng xã hội một câu nói, là một lần cái lưới trong lòng con nít bị rách toạc thêm chút, tương lai con nít lại bớt chút bình yên. Mỗi vết rách, là một mảnh tuổi thơ bay mất.

Đứa nhỏ mốt đi học hổng dám nhìn bạn. Tụi nhỏ khác cần gì biết thiệt hơn, chỉ cần nhớ cái mặt người lớn trên tivi hôm qua, cãi lộn, tố nhau, khóc lóc. Con nít bị nhìn bằng con mắt thương hại, mà cái kiểu thương đó như lưỡi câu ngụy trang trong miếng mồi, móc chặt vào lòng tự trọng của đứa con nít.

Người lớn thì còn có thể tự giải thích, bào chữa. Còn con nít, biết lấy gì để gột rửa cái tiếng thị phi đó ra khỏi tên mình? Người lớn cứ tưởng trẻ con không hiểu. Nhưng chèn ơi tụi nó hiểu hết. Hiểu theo cái cách của một cây me non bị gió quật giữa đồng - không gãy liền đâu, nhưng nó nghiêng, nghiêng mãi rồi méo mó. Rồi tới một lúc, chúng chẳng còn muốn tin vào cái gọi là gia đình nữa. Nhìn người lớn, không còn thấy bóng cây chở che, mà chỉ thấy những cái bóng to lớn đang tranh giành cái ánh sáng vốn dĩ lẽ ra phải dành cho mình.

Không ai kể chuyện cổ tích, không ai dạy con chữ nghĩa. Mà thay vào đó là giấy tờ kiện tụng, những livestream dài hàng giờ và những cuộc tranh cãi không đầu không đuôi. Đứa nhỏ lớn lên giữa tiếng thở dài và tiếng gõ bàn phím. Không có ai để dựa.

Khi "thương con" được kể bằng… status, micro - 2

Miền Tây mà, mùa nước nổi mấy cũng sẽ rút. Cái đục rồi sẽ lắng nếu người ta chịu ngừng khuấy. Chỉ xin người lớn, hãy dừng lại một chút, nhìn về cái bến nhỏ nơi đứa con mình vẫn đứng chờ, đứa con nít vốn dĩ không muốn chọn phe, chỉ muốn được nắm tay ai đó mà đi tiếp.

Miệt vườn nào rồi cũng có mùa ra bông, nếu người ta chịu cất dao, trồng lại. Nhưng nếu cứ mãi hơn thua, thì lũ phù sa non ấy - lũ con nít - sẽ chẳng bao giờ có được mùa ngọt. Chúng sẽ lớn lên, nhưng trong lòng chỉ còn toàn bất an, toàn sỏi đá.

Người ta hỏi: "Ai đúng ai sai?"
Tui thì hỏi: "Con nít đã ăn cơm chưa? Nó có cười không?"

Bởi vì, cái kết có hậu nhất trong một gia đình hổng phải coi ai thắng ai thua, hổng phải coi ba má con nít có còn hạnh phúc với nhau không, tại vì không hạnh phúc với nhau thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng là: Ai bảo vệ tương lai lũ con nít này bây giờ đây?

Cha mẹ mà, lẽ ra phải là hai bờ sông ôm lấy đứa con mình. Dù nước có cạn, phù sa có nghèo, cũng phải là chỗ cho con cắm rễ. Nhưng bây giờ, họ lo đi xây đập chắn nhau, bơm nước lên ruộng mình, rồi để mặc con lẻ loi giữa cái đồng khô cháy nắng.

Hỏi xong, mà thấy lòng tự nhiên rầu rầu.

Chia sẻ

Minh Châu

Tin cùng chuyên mục

Khi con biết yêu

Khi con biết yêu

Ngày nghe tin con gái có người yêu, chị Hoa rụng rời tay chân. Trời ơi, con gái chị mới vừa bước qua tuổi 17, hãy còn ăn chưa no, lo chưa tới thì yêu đương nỗi gì. Rồi con chị còn cả một tương lai dài phía trước, nếu dính vào yêu đương thì có ngày lại ăn cơm trước kẻng, rồi thì biết đi đâu về đâu.

Tình già

Tình già

“Mẹ ơi, con xin phép đưa bố lên trông nhà cho vợ chồng con mấy bữa, khi nào ổn thỏa thì con lại để bố về với mẹ, được không ạ?”.

Caramel mùa hè

Caramel mùa hè

Món caramel ấy, dù đã mấy chục năm trôi qua, vẫn còn trong trí nhớ tôi - ngọt đắng đan xen, mềm như lòng bàn tay của bà, và gợi nhớ nhung như một đêm hè.

Tình yêu ngục tù

Tình yêu ngục tù

Chị bảo vì em gái chị yêu nhầm người nên không chỉ cô em gái bị ảnh hưởng mà còn khiến cuộc sống của gia đình chị cũng nơm nớp theo sự đe dọa của người đàn ông yêu ngông cuồng đó.

Làm vợ

Làm vợ

Từ bé được mẹ chiều chuộng, lấy chồng lại được yêu thương, Ngọc kết hôn gần một năm mà chưa từng nấu nổi một bữa cơm cho chồng. Cô tin phụ nữ hiện đại không cần bếp núc để giữ chân đàn ông. Cho đến khi mẹ chồng lên chơi vài ngày, những lời chê trách khiến cô hiểu: Yêu thương, nếu không biết giữ, rồi cũng sẽ nguội lạnh mà rời đi…

Bi kịch từ đứa con sinh thiếu tháng

Bi kịch từ đứa con sinh thiếu tháng

Ngân xuất hiện ở phòng tư vấn với đứa con trai hơn một tuổi kháu khỉnh. Nhìn đứa bé bụ bẫm, dễ thương trong sáng như thiên thần bên người mẹ có học thức, xinh đẹp, không ai nghĩ họ lại là nạn nhân bạo lực gia đình gần hai năm nay.

Yêu sau cưới

Yêu sau cưới

Ngân và Trung cưới nhau qua mai mối khi cả hai đã bước vào độ tuổi mà gia đình không còn muốn con cái "kén cá chọn canh" nữa. Trung khi ấy 30 tuổi, là một người đàn ông thành đạt, trầm tính và chín chắn, đang làm trưởng phòng kỹ thuật tại một công ty lớn. Ngân 28 tuổi, là cô giáo tiểu học hiền lành, chu đáo, sống giản dị và có phần khép kín.