Hành trang về phố thị

Thanh Ba
Chia sẻ

Ngày trở lại với guồng quay hối hả của phố thị và những deadline, tôi mang theo và xức đầy loại "nước hoa" mang tên "mùi Tết" ở quê nhà, để thấy được chở che, tiếp thêm năng lượng và hy vọng.

Nhắc đến Tết là người ta nghĩ đến nồi nước mùi già, mùi bánh chưng - dưa hành, hương thơm hoa thuỷ tiên, mùi khói từ những chiếc bếp củi, mùi tiền mới trong phong bao lì xì…

"Mùi Tết" không chỉ được cảm bằng 5 giác quan mà còn bằng những sợi dây cảm xúc trong mỗi người, có thương nhớ, quyến luyến và quyến rũ. Thứ mùi hương không có chuẩn mực nào nhưng ai cũng có thể cảm nhận, vừa giống người khác lại vừa rất riêng.

Chiều 30 mẹ đun nồi nước mùi già để thanh tẩy mọi góc trong căn nhà, xua đi năng lượng xấu, tạm biệt ưu phiền của năm cũ và làm mới lại những hy vọng, ước mơ… Vì vậy, kẻ tha hương sau mấy chục năm xa nhà, khi được hỏi điều gì nhớ nhất, có lẽ không ngần ngại nói ngay ấy là mùi của nồi nước mùi già. 

Người khác dù đã bước vào tuổi trung niên vẫn háo hức trước nồi bánh chưng ngày 27 Tết. Không phải vì họ thèm bánh chưng mà bởi mùi lá dong, đỗ gạo, mùi củi, mùi khói đun bánh đã tạo thành một thứ mùi hương đong đầy cảm xúc. Ấy là ấu thơ, là gia đình, là sự hân hoan trẻ nhỏ, thứ dư âm trong sáng tuyệt đối.

Giữa bộn bề cuộc sống, lòng mình đôi khi chưa ngăn nắp, nhưng mùi khói từ nồi bánh chưng vẫn cứ luẩn quẩn đến độ nhớ thương. Đó là thứ mùi hương nhắc nhở chúng ta về tình yêu, sự sum vầy và giá trị gia đình…

Tết cũng là mùi của khói nhang. 3 ngày Tết, mùi nhang lan tỏa khiến căn nhà trở nên ấm cúng, êm đềm, đong đầy cảm xúc.

Hành trang về phố thị - 1

Bao nhiêu người đã thấy mùi nem rán đem đến cảm xúc rất lạ? Mùi canh măng cũng thế, thân thương đến độ ngửi là thấy Tết. Tất cả những món ăn làm nên Tết đều có mùi rất riêng, len lỏi và ở lại trong ký ức của mỗi chúng ta. Để cứ mỗi độ cuối năm, những đứa con xa nhà lại nhớ nhung quay quắt, thiết tha một cảm xúc không thể gọi tên.

Mùi của Tết còn là mùi sum vầy. Mùi của thứ tiếng xôn xao chúc tụng năm mới, mùi của những bữa cơm đoàn viên cười nói vang nhà, mùi của những cái ôm, ánh nhìn trìu mến...

Mùi Tết trong mỗi người dù giống mà cũng khác nhau. Người nhớ thương mùi vôi mới, mùi cánh cửa sơn lại, mùi chiếc lư đồng được đánh bóng… Tất cả những thứ cây hoa ngày Tết như quất, đào, thược dược, lay ơn, violet… đều có thứ mùi thơm rất nhẹ mà quyện vào nhau tinh tế.

Hành trang về phố thị - 2

Rồi tất cả chúng ta, những đứa trẻ ngày ấy lớn lên và rời xa cha mẹ, phụng phịu, cau có với hệ tư tưởng lỗi thời, với những nền nếp khó có thể dung hoà. Nhưng có những thứ không thể nào quay lưng, ấy là nhà, là những yêu thương vô điều kiện mẹ cha luôn ấp ủ, như chiếc hộp bí mật của sự tha thứ, bao dung, nhẫn nại.

Bao nhiêu người con xa quê vào lúc cắt bông hoa đào bằng giấy thấy rưng rưng, nghe mùi pháo thơm năm nào bay tỏa trong tâm trí đến độ cứ muốn chìm vào đó?

Hôm nay, tôi rời quê trở lại thành phố, mang theo hành trang là "mùi Tết" để thấy được ôm ấp, vỗ về. 

Rồi sẽ lại chiến đấu với deadline và những công việc hàng ngày, áp lực đến mức giấc mơ của nhiều người là giá như sớm được "nghỉ hưu". 

Nhưng mỗi khi mệt mỏi, tôi sẽ mở "chai nước hoa" mang mùi Tết ấy, hít một hơi thật sâu để được vỗ về, an ủi. Để thấy được chở che, tiếp thêm năng lượng và hy vọng. Để nhận ra rằng mọi trải nghiệm ta đang sống đều đáng trân quý, và giấc mơ đẹp nhất phải thuộc về hiện tại chứ không phải mai sau.

Chia sẻ

Thanh Ba

Tin cùng chuyên mục

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua tóc mẹ còn xanh, tết thành bím tóc dày và dài đạp xe đi dạy học. Còn tôi ở nhà nhổ tóc sâu cho bố và xin tiền đi mua truyện tranh như một phần thưởng lớn lao.

Cái giá của bình yên và tự do

Cái giá của bình yên và tự do

23 tuổi, trong phần Sơ yếu lý lịch về bố, tôi viết: "Nhập ngũ năm 1968. Tham gia chiến dịch Tây Nguyên vào mùa Xuân năm 1975 và bị thương. Xuất ngũ năm 1979". Mỗi khi tôi hỏi bố rằng chiến tranh như thế nào, bố chỉ gói gọn trong 2 từ: "Khốc liệt".

Duyên muộn

Duyên muộn

Tin Xuân... sắp lấy chồng được bạn bè cô bàn tán rộn rã. Ai cũng mừng cho Xuân thoát ế, nhưng cũng băn khoăn liệu câu chuyện tình yêu đó có thật không... Ở tuổi này rồi, nếu lại bị thất tình thì tội Xuân lắm.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Chán cảnh... ở rể: Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải...

Làm mới những gì đã cũ

Làm mới những gì đã cũ

“Lam à, anh định lát cái sàn nhà, tiện thể vôi ve lại tường. Nhà cửa ở lâu cũng cũ nát cả rồi”, hôm đó, Thản e dè thổ lộ với vợ.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Bạn trai em là người nặng tình. Bằng chứng là khi yêu em nhưng anh ấy hình như vẫn lưu luyến với người yêu cũ.

Món quà của mẹ

Món quà của mẹ

Ngày em nhận lời yêu anh, các bạn em hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Yêu chàng là khổ đấy nhé”. Là bởi vì, anh là trai tỉnh lẻ, một mình lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Nơi em đến chơi với anh là gian trọ nhỏ, nằm trong khu của những lao động nghèo.

Nỗi lo con lấy vợ tây

Nỗi lo con lấy vợ tây

Từ ngày biết tin con trai du học bên Anh đang yêu cô gái người bản xứ, ông bà lòng dạ bồn chồn. Nhìn trên mạng xã hội, chúng đăng hình ôm nhau thắm thiết thế kia thì chắc hẳn đã yêu sâu nặng lắm rồi. Nỗi lo lắng của ông bà về chuyện con trai trưởng “mất gốc” với công việc thờ cúng tổ tiên có vẻ như đang thành hiện thực.