Đến ra mắt nhà bạn gái, thấy bức ảnh gia đình nhà cô ấy, tôi sợ toát mồ hôi hột

Lyly
Chia sẻ

Tôi chưa từng nghĩ đời mình lại có ngày trải qua cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực chỉ vì… một bức ảnh treo tường.

Hôm đó, sau đúng một năm yêu nhau, Mai dẫn tôi về nhà ra mắt. Tôi chuẩn bị kỹ đến mức soi gương mấy lần vẫn không yên.

Áo sơ mi là phẳng không một nếp nhăn, mái tóc chải gọn gàng hơn cả ngày tôi đi phỏng vấn xin việc, còn quà biếu thì chọn loại tốt nhất mà ví tiền của tôi cho phép. Tôi muốn tạo ấn tượng tốt, đơn giản vì tôi yêu Mai, và tôi thật sự mong tương lai hai đứa có thể về chung một nhà.

Bố mẹ Mai tiếp đón tôi bằng nụ cười ấm áp, bữa cơm cũng vui vẻ ngoài sức tưởng tượng. Tôi thở phào, nghĩ rằng chắc mọi chuyện suôn sẻ rồi. Nhưng đời đâu dễ vậy.

Sau bữa ăn, Mai kéo tôi ra phòng khách, nói sẽ cho tôi xem góc ảnh gia đình mà cô rất tự hào. Tôi bước theo bạn gái với tâm trạng háo hức, nào ngờ chỉ vài giây sau, toàn thân tôi như bị đóng băng.

Giữa những bức ảnh đủ màu sắc, có một tấm ảnh cũ kỹ của một cậu bé chừng 5-7 tuổi. Ánh mắt, đường nét gương mặt… tất cả đều giống bố tôi hồi nhỏ đến mức sống lưng tôi lạnh ngắt. Không phải kiểu giống na ná đâu, là giống như… chính là ông.

Tôi đứng chết lặng. Tai ù đi, còn tim thì đập mạnh đến mức tôi nghe rõ từng nhịp.

Đến ra mắt nhà bạn gái, thấy bức ảnh gia đình nhà cô ấy, tôi sợ toát mồ hôi hột - 1

Sau 1 năm yêu, Mai đưa tôi về ra mắt. (Ảnh minh họa)

Đang hoang mang tột độ, tôi nghe bố Mai chậm rãi nói phía sau lưng:

- À, đó là em trai chú. Nhưng giờ nó không còn nữa rồi.

Chỉ một câu thôi mà đầu tôi như bốc khói. Em trai? Không còn? Nhưng tại sao lại giống bố tôi đến vậy? Những câu hỏi túa ra như ong vỡ tổ.

Tối đó về nhà, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, khuôn mặt trong bức ảnh ấy lại hiện ra. Tôi bắt đầu lục tìm album cũ của gia đình mình. Và rồi tôi chết lặng lần thứ hai. Trong một tấm ảnh hiếm hoi thời bé, bố tôi đứng gọn trong khung hình với gương mặt giống y như đứa trẻ trong bức ảnh ở nhà Mai.

Giây phút đó, tôi biết mình đang đối mặt với bí mật mà bố đã giấu suốt mấy chục năm cuộc đời. Nhưng điều khiến tôi hoang mang nhất không phải chuyện bố từng là ai, hay gia đình gốc gác ông ra sao… Mà là chuyện tôi và Mai có khi nào lại mang cùng dòng máu?

Ý nghĩ đó khiến tôi nghẹt thở. Tôi yêu Mai bằng cả trái tim. Hai đứa đã nói về chuyện kết hôn, về căn hộ nhỏ, về tương lai. Vậy mà bây giờ, chỉ một sự trùng hợp kỳ lạ có thể phá tan tất cả.

Tôi mất ngủ cả đêm. Sáng hôm sau, tôi quyết định phải nói chuyện với bố. Dù kết quả là gì, tôi cũng cần sự thật.

Khi tôi đưa tấm ảnh mượn từ nhà Mai về, bố tôi - người đàn ông lúc nào cũng điềm đạm - bỗng lúng túng đến mức đánh rơi cả tách trà. Mắt ông đỏ lên, nhìn chằm chằm vào bức ảnh như nhìn thấy bóng ma từ quá khứ. Một lúc lâu sau, ông mới nghẹn giọng kể:

- Bố thực ra không phải con ruột của ông bà nội. Năm xưa, trong một lần đi chơi, vì mải chơi mà bố bị lạc, may mắn được ông bà nội nhặt về và nuôi lớn. Bố cũng từng cố tìm lại gia đình cũ nhưng không tìm thấy. Thật không ngờ giờ lại có thể tìm thấy thông tin của họ.

Nghe đến đây, cả người tôi run lên. Vậy hóa ra, bố tôi là em trai của bố bạn gái? Tôi và Mai là anh em họ? Tôi gần như sụp đổ, nhưng những lời tiếp theo bố nói khiến tôi thở phào nhẹ nhõm:

- Mà thực ra, gia đình cũ cũng không phải là ruột thịt của bố. Năm xưa khi còn quấn tã, bố bị bỏ lại trước cửa nhà họ. Tuy là con nuôi nhưng họ đối xử với bố chẳng khác gì con ruột.

Đến ra mắt nhà bạn gái, thấy bức ảnh gia đình nhà cô ấy, tôi sợ toát mồ hôi hột - 2

Sáng hôm sau, tôi quyết định phải nói chuyện với bố. (Ảnh minh họa)

Vài ngày sau, tôi hẹn Mai và nói rõ mọi chuyện. Cô ấy cũng ngạc nhiên không kém. Sau đó, chúng tôi sắp xếp đưa bố tôi đến gặp gia đình Mai.

Khi hai gia đình gặp nhau, ai cũng im lặng, bầu không khí căng như dây đàn. Bất ngờ, bố tôi tiến đến trước mặt ông nội của Mai. Ông còn chưa kịp phản ứng thì bố đã ôm chầm lấy.

Hai người đàn ông tóc bạc ôm nhau khóc như trẻ nhỏ. Nhìn cảnh đó, mẹ Mai, mẹ tôi và cả bà nội cũng không kìm được nước mắt. Sau bao năm tưởng mất con, cuối cùng gia đình cũng được đoàn tụ.

Sau đó, hai gia đình ngồi quây quần trong bữa cơm đoàn viên. Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng chén bát khua lanh canh, tiếng mẹ nuôi của bố nắm tay ông mà vừa cười vừa lau nước mắt… Còn tôi thì chỉ ngồi đó, nhìn quanh căn phòng ngập tràn hơi ấm gia đình, lòng nhẹ tênh như được trút bỏ hàng tấn lo âu.

Mai ngồi cạnh, bàn tay nhỏ nhắn siết lấy tay tôi. Cô ấy mỉm cười nói khẽ:

- Cảm ơn anh. Nhờ anh mà gia đình em được trọn vẹn lại.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng đôi khi trong cuộc sống có những nỗi sợ tưởng như sẽ phá vỡ tất cả, nhưng khi ta dũng cảm đối mặt, nó có thể mở ra điều đẹp đẽ hơn những gì ta tưởng tượng.

Và tôi biết, cuộc đời mình đã bước sang một trang mới, một trang mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ viết nên bằng một bức ảnh treo tường.

Chia sẻ

Lyly

Tin cùng chuyên mục