Tim tôi đập thình thịch, đầu óc choáng váng. Tại sao anh lại đi cùng cô ấy? Tại sao họ lại chọn đồ trẻ sơ sinh? Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ toàn những viễn cảnh u ám. Tôi không dám lại gần, chỉ nép vào kệ hàng, nhìn trộm rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tôi đang ở tháng thứ sáu thai kỳ, cái bụng đã nhô rõ, nặng nề và mệt mỏi hơn. Nhưng sự thay đổi lớn nhất không nằm ở cơ thể, mà là tâm lý. Người ta nói phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, đôi khi chỉ từ một chi tiết nhỏ đã có thể biến thành một cơn sóng gió trong lòng. Tôi tưởng mình đủ bản lĩnh để vượt qua, nào ngờ chỉ một cuộc gặp tình cờ ở siêu thị đã khiến tôi rơi vào những ngày dài nghi hoặc, run rẩy và sợ hãi.
Hôm ấy, tôi định ghé qua siêu thị gần nhà để mua ít đồ bỉm sữa chuẩn bị trước cho con. Đi được nửa quãng đường thì bắt gặp chồng tôi. Anh đi cùng một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ chỉ tầm hơn hai mươi, khá xinh xắn. Điều khiến tôi đứng khựng lại là cảnh họ cười nói thân mật, cùng lựa đồ trong quầy hàng trẻ em. Cái giỏ anh cầm đầy nào bình sữa, quần áo sơ sinh, cả đồ chơi con nít. Tôi lặng người.
Tim tôi đập thình thịch, đầu óc choáng váng. Tại sao anh lại đi cùng cô ấy? Tại sao họ lại chọn đồ trẻ sơ sinh? Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ toàn những viễn cảnh u ám. Tôi không dám lại gần, chỉ nép vào kệ hàng, nhìn trộm rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tối hôm đó, tôi không nói gì với chồng. Anh về muộn, bảo là có công việc đột xuất. Tôi gật đầu, nhưng lòng ngổn ngang. Những ngày sau, hình ảnh trong siêu thị ám ảnh tôi đến mất ngủ. Tôi tưởng tượng rằng anh có người khác, rằng cô gái kia mang thai, và anh đang chuẩn bị cho đứa bé đó. Tôi sợ hãi tới mức nghĩ: “Liệu anh có còn thật sự muốn đứa con trong bụng tôi không?”.
Sự ghen tuông và bất an khiến tôi làm một việc dại dột: tôi âm thầm liên hệ một trung tâm xét nghiệm ADN, hỏi thủ tục kiểm tra huyết thống trước sinh. Tôi đặt giả thuyết rằng hay anh nghĩ đứa con trong bụng tôi không phải chung huyết thống với anh nên anh mới như vậy. Khi ký vào đơn đồng ý lấy mẫu máu, tay tôi run bần bật. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nghi ngờ đến mức ấy. Nhưng lúc đó, trong cơn khủng hoảng của một bà bầu đang căng thẳng, tôi chỉ muốn tìm một sự chắc chắn nào đó để bám víu.
Khoảnh khắc chờ đợi kết quả là những ngày dài dằng dặc. Tôi không còn tập trung vào chuyện ăn uống, thai giáo, thậm chí còn lơ là sức khỏe. Chỉ cần nghe điện thoại reo, tim tôi lại thót lên. Và rồi, tờ giấy với dòng chữ khẳng định đứa bé là con anh đến tay tôi. Cả người tôi rụng rời. Một mặt nhẹ nhõm, mặt khác xấu hổ vô cùng. Tôi biết, mình vừa tự tát vào lòng tin của chính mình và cả chồng.
Hôm ấy, tôi quyết định thú nhận tất cả. Tôi khóc nấc, kể với chồng chuyện bắt gặp anh cùng cô gái lạ, kể cả việc mình đã đi xét nghiệm ADN. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, trách móc, nhưng không. Anh im lặng hồi lâu, rồi nắm tay tôi:
- Anh xin lỗi vì đã khiến em hiểu lầm. Cô gái hôm đó là em họ anh, vừa mới sinh em bé, chồng nó đi công tác xa nên nhờ anh đưa đi mua sắm. Anh không nói vì nghĩ chuyện nhỏ nhặt, không ngờ lại làm em đau lòng đến vậy.
Tôi òa khóc, vừa vì tủi hờn, vừa vì ân hận. Thì ra mọi thứ đơn giản đến mức ấy, chỉ cần một lời giải thích là xong. Nhưng vì tôi giấu trong lòng, vì không dám đối diện và trò chuyện, nên đã tự biến mình thành nạn nhân của nghi ngờ.
Từ hôm đó, tôi học được một bài học xương máu: niềm tin trong hôn nhân không phải là thứ tự nhiên mà có, nó cần được xây dựng bằng sự thẳng thắn, lắng nghe và sẻ chia. Một bà bầu như tôi, đáng lẽ cần được yêu thương và chăm sóc, lại tự làm khổ mình vì trí tưởng tượng quá đà. May mắn là mọi chuyện chưa đi quá xa, và kết thúc vẫn trọn vẹn.
Giờ đây, mỗi khi nhìn xuống bụng, tôi không còn thấy bất an nữa. Thay vào đó, tôi cảm nhận rõ sự gắn kết giữa ba người chúng tôi: tôi, anh và con. Tôi tin rằng con sẽ chào đời trong một mái ấm đầy ắp tình thương, nơi mà bố mẹ đã học cách tin tưởng và nắm tay nhau đi qua mọi thử thách.
* Bài viết được gửi từ độc giả Lê Thu Hương - email huongthu....@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn