Hôm tôi đưa tờ giấy siêu âm thai cho anh xem, tim tôi đập dồn dập. Anh cầm tờ giấy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mờ mịt trên đó rồi im lặng thật lâu.
Tôi năm nay 27 tuổi, cái tuổi mà nhiều người đã ổn định sự nghiệp, kết hôn và có gia đình nhỏ hạnh phúc. Thế nhưng, tôi lại đang ngồi viết những dòng này trong căn phòng trọ chật chội, tay đặt lên bụng bầu hơn 5 tháng của mình, lòng nặng trĩu những suy nghĩ chưa biết rồi tương lai sẽ đi về đâu.
Ngày biết mình mang thai, tôi từng khóc trong hạnh phúc. Tôi và anh yêu nhau đã hơn hai năm. Dù chưa cưới, nhưng chúng tôi luôn nói về một mái ấm, về những đứa trẻ và một đám cưới giản dị. Khi que thử hiện hai vạch, tôi run lên vì vui sướng. Trong tôi, đó không chỉ là một sinh linh nhỏ bé đang tượng hình, mà còn là minh chứng rõ ràng cho tình yêu bền chặt của chúng tôi. Tôi nghĩ, rồi anh sẽ mỉm cười, ôm tôi thật chặt và nói: “Cảm ơn em đã mang đến cho anh một gia đình.
Nhưng mọi chuyện lại không như tôi mơ tưởng. Hôm tôi đưa tờ giấy siêu âm thai cho anh xem, tim tôi đập dồn dập. Anh cầm tờ giấy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mờ mịt trên đó rồi im lặng thật lâu. Tôi hồi hộp chờ đợi, nhưng thay vì nụ cười hay vòng tay ấm áp, anh buông một câu lạnh lùng:
- Anh chưa sẵn sàng làm bố.
Câu nói ấy như nhát dao cắm thẳng vào tim tôi. Tôi nhìn anh, không tin vào tai mình. Bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu giấc mơ vẽ ra trong đầu bỗng tan vỡ chỉ trong tích tắc. Tôi lắp bắp hỏi lại:
- Anh… anh nói gì? Đây là con của chúng ta mà?
Anh thở dài, ánh mắt né tránh:
- Anh xin lỗi, nhưng lúc này anh chưa thể có trách nhiệm với em và đứa bé.
Tôi chết lặng. Một phần tôi muốn gào lên trách móc, muốn hỏi rằng tình yêu anh hứa hẹn bấy lâu nay có ý nghĩa gì. Nhưng phần khác trong tôi chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo.
Những ngày sau đó, chúng tôi ít gặp nhau. Anh viện cớ công việc bận rộn, những cuộc gọi của tôi bị từ chối, tin nhắn trả lời cộc lốc. Tôi dần nhận ra, cái thai trong bụng không còn là “minh chứng tình yêu” như tôi từng tin, mà trở thành gánh nặng trong mắt anh.
Có những đêm, tôi nằm cuộn mình trên giường, tay ôm bụng, nước mắt chảy dài. Tôi thương con chưa chào đời đã phải nghe những tiếng thở dài, những cơn nấc nghẹn của mẹ. Tôi sợ tương lai, sợ một ngày nào đó con hỏi: “Bố con đâu hả mẹ?”, và tôi sẽ chẳng biết trả lời sao.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi từng nghĩ đến việc bỏ thai. Nhưng mỗi lần nhìn hình ảnh siêu âm, nghe nhịp tim bé nhỏ vang lên trong bụng, tôi lại thấy mình không thể. Con đã đến, như một món quà từ cuộc sống, dù hoàn cảnh chưa sẵn sàng. Tôi tự nhủ: “Nếu bố con không muốn nhận, thì mẹ sẽ ôm con vào lòng. Mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con”.
Điều lạ lùng là, càng ngày, tôi càng cảm thấy con chính là sức mạnh giúp mình đứng vững. Tôi bắt đầu ăn uống điều độ, đọc sách về thai kỳ, tự học cách chăm sóc bản thân. Tôi cũng xin nghỉ hẳn công việc cũ để tìm một công việc nhẹ nhàng hơn, đủ lo cho mẹ con. Bạn bè ban đầu chê trách, nhưng rồi ai cũng động viên, góp chút tiền, chút quà, khiến tôi nhận ra mình không hoàn toàn đơn độc.
Một buổi chiều, khi tôi ngồi ở quán cà phê làm việc tự do, anh bất ngờ xuất hiện. Trông anh tiều tụy, mắt thâm quầng. Anh nói đã suy nghĩ nhiều, và muốn “chuộc lại sai lầm”. Nhưng lúc ấy, tôi chỉ bình thản nhìn anh, đặt tay lên bụng. Tôi không còn trách, cũng chẳng còn oán. Tôi chỉ nói:
- Con sẽ có mẹ. Còn anh… nếu thực sự thương con, hãy chứng minh bằng hành động, không phải lời nói.
Anh im lặng, cúi đầu. Tôi không biết rồi chúng tôi sẽ ra sao, nhưng tôi biết mình đã khác. Tôi không còn là cô gái mơ mộng tin rằng “có thai là minh chứng tình yêu”. Tôi đã trở thành một người mẹ, biết tự đứng vững, biết đặt con làm ưu tiên hàng đầu.
Có thể đám cưới tôi từng mơ sẽ không diễn ra. Có thể tôi sẽ nuôi con một mình. Nhưng tôi tin, tình yêu đích thực không phải là những lời hứa ngọt ngào, mà là trách nhiệm, là sự đồng hành khi bão tố kéo đến. Và tôi sẽ dạy con điều ấy, bằng chính cuộc đời mình.
Giờ đây, mỗi ngày thức dậy, tôi xoa bụng, mỉm cười thì thầm:
- Con à, mẹ và con sẽ cùng nhau đi tiếp. Dù phía trước có khó khăn thế nào, chỉ cần có con, mẹ sẽ không bao giờ gục ngã.
* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Thư - email minhthu89@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn