Chồng tôi, người từng hứa sẽ nắm tay tôi đi hết cuộc đời, lạnh lùng nói: “Anh chưa sẵn sàng làm bố. Em muốn giữ thì giữ, anh không liên quan”.
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình sẽ bình lặng như bao người: cưới một người đàn ông tử tế, có một mái ấm nhỏ và những đứa trẻ lớn lên trong tiếng cười. Thế nhưng, ngày hai vạch hiện lên trên que thử thai cũng là lúc cuộc hôn nhân ngắn ngủi của tôi chấm dứt. Chồng tôi, người từng hứa sẽ nắm tay tôi đi hết cuộc đời, lạnh lùng nói: “Anh chưa sẵn sàng làm bố. Em muốn giữ thì giữ, anh không liên quan”.
Câu nói ấy rơi xuống như một nhát dao. Chúng tôi cưới nhau mới 8 tháng, chưa kịp tận hưởng niềm vui của đôi vợ chồng trẻ. Tôi cứ nghĩ khi nghe tin có con, anh sẽ vui mừng, sẽ ôm tôi vào lòng. Nhưng anh lại chọn rời đi, bỏ lại tôi với một sinh linh bé nhỏ đang hình thành. Tôi đã khóc cạn nước mắt. Vừa giận, vừa sợ, vừa thấy mình như kẻ thua cuộc.
Những tháng đầu mang thai là chuỗi ngày dài của nỗi cô đơn. Ốm nghén hành hạ tôi từng bữa. Sáng dậy, người bủn rủn, chỉ cần ngửi mùi cơm sôi là buồn nôn. Từ người phụ nữ hoạt bát, tôi trở nên lặng lẽ, khép mình. Bạn bè rủ đi cà phê, tôi từ chối vì chẳng còn sức lực. Mẹ gọi điện giục về quê, tôi cũng chỉ ậm ừ vì không muốn bà nhìn thấy cảnh con gái bị chồng bỏ. Tôi giấu nhẹm mọi thứ, chỉ lặng lẽ đi khám thai một mình, tự trả tiền từng buổi siêu âm, từng viên thuốc bổ.
Ba tháng cuối thai kỳ, cơ thể tôi nặng nề, chân phù, đêm nằm không thể trở mình. Có hôm, tôi vừa đặt lưng xuống thì bụng gò cứng, đau đến toát mồ hôi. Không một ai bên cạnh. Tôi gắng gượng hít thở, tay đặt lên bụng thì thấy con đạp khẽ, như đang an ủi mẹ. Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ trong tôi dịu lại. Tôi nhận ra mình không hoàn toàn cô độc: con chính là nguồn sống, là lý do để tôi bước tiếp.
Ngày chuyển dạ đến nhanh hơn dự kiến. Tôi một mình vào viện, tự ký giấy cam kết, tự nằm trên bàn sinh. Cơn đau xé toạc từng thớ thịt. Tôi cắn răng, nước mắt chảy ướt gối. Bác sĩ liên tục động viên, nhưng thứ tiếp thêm sức mạnh cho tôi lại là tiếng tim thai dồn dập. Khi con cất tiếng khóc đầu đời, tôi òa khóc theo. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất nhưng cũng đau đớn nhất: hạnh phúc vì con đã đến an toàn, đau đớn vì bên cạnh không có bàn tay từng hứa sẽ nắm chặt tay tôi suốt đời.
Sau sinh, thử thách còn khắc nghiệt hơn. Tôi mất sữa những ngày đầu, con khóc ngằn ngặt, tôi ôm con vừa ru vừa run. Đêm nào cũng chỉ ngủ chập chờn vài tiếng. Vết mổ chưa lành, bước đi cũng nhói buốt. Có lúc tôi bế con đi đi lại lại trong phòng trọ ẩm thấp, nước mắt chảy ướt má. Nhiều lần, trong cơn mệt mỏi, tôi từng nghĩ: “Giá như anh ta ở đây…”. Nhưng rồi tôi lại tự nhắc: “Không, mình chọn con, và mình sẽ đi tiếp”.
Thời gian trôi, con tôi lớn lên từng ngày. Mỗi lần con cười, tôi thấy mọi hi sinh đều xứng đáng. Tôi tìm việc làm online để vừa trông con vừa kiếm tiền. Ban đầu chỉ là những việc nhỏ: viết bài, nhập dữ liệu. Sau dần, tôi học thêm kỹ năng, nhận dự án lớn hơn. Từng đồng kiếm được ít ỏi nhưng là niềm tự hào, vì tôi tự lo được cho con mà không phải cúi đầu cầu xin bất cứ ai.
Một buổi chiều, khi con tròn một tuổi, tôi tình cờ gặp lại chồng cũ ở siêu thị. Anh đứng lặng nhìn đứa bé trong xe đẩy. Có một thoáng bối rối trong mắt anh. Chúng tôi nói vài câu xã giao. Anh nhìn con, giọng trầm xuống: “Thằng bé… giống anh quá”. Tôi chỉ mỉm cười. Không oán trách, không hờn dỗi. Tôi đã đi qua những ngày đen tối nhất để có thể đứng đây, bình thản như vậy.
Đêm ấy, sau khi con ngủ, tôi bất ngờ khóc nấc. Nhưng đó không còn là những giọt nước mắt tủi thân, mà là sự biết ơn. Biết ơn vì anh đã rời bỏ. Nếu ngày ấy anh không bỏ đi, có lẽ tôi sẽ mãi dựa dẫm, mãi chờ đợi tình yêu của một người không thật lòng. Chính sự ra đi của anh đã buộc tôi phải mạnh mẽ, phải trưởng thành và tìm thấy giá trị của chính mình.
Giờ đây, tôi không còn nhìn cuộc hôn nhân cũ bằng oán hận. Tôi xem đó như món quà của số phận, một cú ngã để tôi học cách đứng dậy. Tôi học được rằng, hạnh phúc không nằm ở việc nắm chặt một người đàn ông, mà ở việc dám yêu thương và tin tưởng bản thân.
Nếu có ai hỏi tôi bài học lớn nhất của hành trình này, tôi sẽ nói: Đừng sợ khi cuộc đời đột ngột đẩy bạn vào bóng tối. Bởi chính trong bóng tối, bạn mới nhìn thấy ánh sáng của mình. Con trai tôi chính là ánh sáng ấy. Và kỳ lạ thay, trong khoảnh khắc bình yên này, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm đến mức có thể gửi một lời cảm ơn chân thành đến chồng cũ: Cảm ơn anh đã rời bỏ, để tôi được tự do, để tôi trở thành một người mẹ kiên cường và một người phụ nữ đủ đầy.
* Bài viết được gửi từ độc giả Lan Hương - email lanhuong...@eva.vn. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn