Bạn bè phản đối kịch liệt. “Đàn ông gần 50, em định làm mẹ kế à?”, “Tuổi tác quá chênh, sau này ai chăm ai?”… Tôi cũng từng tự hỏi mình: “Liệu đây có phải cảm xúc nhất thời?”.
Tôi năm nay 30 tuổi, đang mang bầu tháng thứ sáu. Nhìn bụng tròn trịa, mỗi cú đạp nhẹ của con khiến tôi thấy mọi lo toan của công việc bỗng nhỏ lại. Nhiều người nhìn tôi bây giờ: bụng bầu, gương mặt rạng rỡ, khó tin rằng chỉ vài năm trước, tôi từng tuyên bố “không cưới, không con” để toàn tâm phát triển sự nghiệp.
Tôi là trưởng phòng marketing của một công ty đa quốc gia, mức lương hơn 150 triệu mỗi tháng, ngoại hình tự tin, học vấn tốt. Bố mẹ và bạn bè từng nghĩ tôi sẽ kết hôn với một người đàn ông trẻ trung, thành đạt tương xứng. Nhưng rồi, người tôi chọn lại là anh, một người hơn tôi 18 tuổi, đã trải qua một cuộc ly hôn lặng lẽ.
Anh là kiến trúc sư, tính trầm, nói ít, sống giản dị. Khi lần đầu gặp, tôi ấn tượng bởi đôi mắt sâu, có chút từng trải nhưng ấm áp. Anh không dùng những lời tán tỉnh ngọt ngào, chỉ lặng lẽ lắng nghe, hỏi tôi có mệt không sau mỗi cuộc họp kéo dài. Sự điềm tĩnh của anh khiến tôi, một cô gái quen với những buổi tiệc networking ồn ào thấy bình yên lạ lùng.
Bạn bè phản đối kịch liệt. “Đàn ông gần 50, em định làm mẹ kế à?”, “Tuổi tác quá chênh, sau này ai chăm ai?”… Tôi cũng từng tự hỏi mình: “Liệu đây có phải cảm xúc nhất thời?”. Nhưng rồi, chính những ngày bận rộn, mệt mỏi vì KPI, vì deadline, tôi nhận ra điều mình cần không phải một người đàn ông ngang tài ngang sức để tranh luận, mà là một bến đỗ bình yên.
Chúng tôi cưới sau một năm hẹn hò. Đám cưới nhỏ gọn, không xa hoa, chỉ có gia đình và vài người bạn thân. Tôi biết thiên hạ bàn tán: “Cô gái trẻ, lương cao, xinh đẹp chắc chắn bị dụ dỗ, hay là tìm chỗ dựa?”. Tôi mỉm cười bỏ ngoài tai. Vì chỉ tôi mới biết, anh chính là người cho tôi cảm giác được chở che thật sự.
Mang bầu đến với tôi sớm hơn dự tính. Chúng tôi chỉ vừa kịp lên kế hoạch du lịch kỷ niệm thì que thử hiện hai vạch. Tôi nhớ như in buổi sáng hôm ấy, trời Hà Nội đầu đông se lạnh, anh đưa tôi đến bệnh viện, tay nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh. Anh không nhảy cẫng hay reo hò, chỉ khẽ đặt tay lên bụng tôi, thì thầm: “Cảm ơn em đã cho anh món quà này”.
Thai kỳ của tôi khá suôn sẻ nhưng không thiếu những khoảnh khắc nhạy cảm. Tôi nghén nặng, có tuần nôn ói liên tục. Lúc ấy, anh là người kiên nhẫn nhất. Anh học cách nấu cháo gạo lứt, pha nước gừng, tìm đủ cách để tôi bớt khó chịu. Đêm nào cũng vậy, dù công việc bận, anh luôn xoa lưng, kể chuyện, đặt tay lên bụng nghe con đạp. Sự kiên nhẫn và chăm sóc ấy xua tan mọi hoài nghi về khoảng cách tuổi tác.
Thỉnh thoảng, những lời xì xào vẫn vang lên. Họ bảo tôi “lấy chồng già sẽ nhanh cô đơn”. Nhưng trong những lần siêu âm, khi nghe tim con đập mạnh mẽ, tôi hiểu: hạnh phúc không đo bằng tuổi. Tôi thấy rõ ánh sáng hân hoan trong mắt anh mỗi khi bác sĩ thông báo con phát triển tốt. Tôi thấy mình được nâng niu, không phải vì anh “giàu kinh nghiệm”, mà vì anh thật lòng trân trọng gia đình.
Có lần, tôi đọc được một bình luận ác ý trên mạng xã hội: “Chắc cô ta vì tiền”. Tôi khẽ cười. Nếu chỉ cần tiền, tôi đâu phải đi làm quần quật để tự xây sự nghiệp. Tôi chọn anh vì những đêm ốm anh thức trắng, vì bàn tay dày ấm áp nắm chặt tôi giữa cơn đau bụng dữ dội, vì sự tôn trọng tuyệt đối với từng quyết định của tôi, kể cả khi tôi vẫn muốn đi làm đến tháng thứ tám của thai kỳ.
Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, khi nghe tiếng chim ngoài cửa sổ, thấy anh đã pha sẵn ly sữa bầu, tôi thầm biết mình không chọn sai. Con trong bụng cựa quậy, như minh chứng cho một tình yêu không lệ thuộc vào tuổi tác, địa vị. Bài học lớn nhất tôi rút ra trong hành trình này chính là: Hôn nhân không phải cuộc so đo bằng tuổi hay bằng tiền, mà là sự đồng điệu và trách nhiệm. Tôi từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để một mình gánh vác tất cả, nhưng khi bầu bí, tôi hiểu sức mạnh lớn nhất là có người đồng hành, sẵn sàng cùng mình đi qua mọi thay đổi của cơ thể, mọi cơn bão của cuộc đời.
Tôi cũng học được rằng, xã hội có thể định kiến, nhưng trái tim mỗi người mới là câu trả lời. Chúng ta không thể sống để làm hài lòng tất cả. Chúng ta chỉ cần tìm đúng người khiến ta bình yên và can đảm. Khi con chào đời, tôi biết sẽ còn nhiều thử thách: những đêm mất ngủ, những ngày con ốm sốt. Nhưng tôi tin, với anh bên cạnh, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng. Anh không chỉ là chồng, mà còn là bạn, là người thầy dạy tôi biết trân trọng từng khoảnh khắc.
Có thể, với nhiều người, chọn một người đàn ông hơn 18 tuổi là điều “sai lầm”. Nhưng với tôi, chính là hạnh phúc. Bởi trong mỗi cú đạp của con, trong ánh nhìn tràn đầy thương yêu của anh, tôi chưa bao giờ thấy mình đi nhầm đường.
* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Hà – email minhha...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn