Tôi nghĩ chỉ cần gõ cửa, đưa phong bì, chào một câu xã giao rồi đi, thế là xong. Nhưng trời mưa tầm tã, cô ấy mở cửa, nhìn tôi ướt như chuột lột, lặng lẽ dắt tôi vào, đưa cái khăn bông quen thuộc ngày nào.
Có những cơn mưa đến bất chợt, tưởng chỉ làm ướt áo ngoài, ai ngờ lại làm ướt cả trái tim tưởng đã khô cạn tình cảm. Tôi đã có một buổi chiều như thế, khi ghé qua nhà vợ cũ chỉ để gửi lại vài giấy tờ còn sót lại sau ly hôn, nhưng cuối cùng lại tìm thấy một bí mật khiến tôi run rẩy, quỳ xuống xin cô ấy cho tôi một cơ hội để làm lại.
Chúng tôi kết hôn được 3 năm thì chia tay. Lý do? Đơn giản chỉ vì mãi không có con. Gia đình tôi nhiều lần thúc giục, mẹ tôi bóng gió nói vợ tôi “có vấn đề”, rồi khuyên tôi nên nghĩ cho tương lai. Trong lúc đó, tôi lại quá nhu nhược, chẳng bảo vệ được vợ, cũng không đủ kiên nhẫn đồng hành cùng cô ấy vượt qua hành trình hiếm muộn. Cuối cùng, trong một trận cãi vã lớn, cô ấy lạnh lùng ký đơn, trả lại cho tôi tự do.
Ngày rời khỏi căn nhà chung, tôi ngỡ mình đã trút được gánh nặng. Nhưng hóa ra, chỉ vài tháng sau, khi căn phòng trọ vắng tanh lạnh lẽo, khi đi làm về không còn ai nấu cho bát canh nóng, không còn bàn tay đặt nhẹ lên vai hỏi “Hôm nay anh mệt lắm không?”, tôi mới hiểu thế nào là mất mát.
Hôm ấy trời mưa lớn. Tôi tiện đường qua khu nhà cũ, nhớ ra còn một phong bì giấy tờ liên quan đến hợp đồng nhà vẫn để trong ngăn tủ, liền quyết định ghé lấy. Tôi nghĩ chỉ cần gõ cửa, đưa phong bì, chào một câu xã giao rồi đi, thế là xong. Nhưng trời mưa tầm tã, cô ấy mở cửa, nhìn tôi ướt như chuột lột, lặng lẽ dắt tôi vào, đưa cái khăn bông quen thuộc ngày nào. Căn nhà vẫn y như cũ, chỉ thiếu tôi. Tôi định ra về ngay sau khi lấy được giấy, nhưng mưa mỗi lúc một lớn. Cô ấy bảo:
- Trời thế này, anh đi cũng không được đâu. Ngồi uống tạm tách trà đi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, lặng im nghe tiếng mưa gõ cửa kính. Không ai nhắc đến chuyện cũ. Tôi thấy mắt cô ấy trũng sâu, dáng người gầy hơn, nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. Đến khi đứng dậy tìm giấy trong ngăn kéo, tôi vô tình kéo nhầm một ngăn khác. Bên trong là kết quả xét nghiệm y tế. Tôi run run đọc, rồi sững sờ: cô ấy đang mang thai.
Tôi quay lại, thấy cô ấy đứng phía sau, mắt đỏ hoe nhưng không né tránh.
- Anh đọc rồi sao? - Cô ấy khẽ hỏi.
Tôi lắp bắp:
- Em… em có bầu à? Làm sao… là…
Cô ấy im lặng một lát, rồi nói trong nghẹn ngào:
- Là con của chúng ta. Em đã định giấu. Trước khi ký đơn, em vừa bắt đầu một liệu trình hỗ trợ sinh sản mới. Sau ly hôn, em vẫn tiếp tục, và… kỳ diệu thay, cuối cùng em cũng đậu thai.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tim đập loạn. Thì ra, bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng con cũng đến, chỉ là đến muộn hơn một chút. Tôi nhớ lại những tháng ngày trách móc, buông lời cay nghiệt, để cô ấy một mình chịu đựng tất cả nỗi đau. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy xót xa. Không kìm được, tôi quỳ xuống trước mặt vợ cũ, à không, trước người phụ nữ từng là vợ tôi, và tôi vẫn còn yêu sâu đậm:
- Anh sai rồi… Cho anh một cơ hội. Anh muốn cùng em chờ con, cùng em làm lại từ đầu.
Cô ấy rơi nước mắt. Căn phòng chìm trong tiếng mưa rả rích ngoài hiên. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng hạnh phúc chẳng ở đâu xa, chỉ ở ngay trong tầm tay, nếu ta đủ can đảm giữ lấy.
Chúng tôi đã quyết định đăng ký kết hôn lại. Lần này, không phải vì áp lực gia đình, không vì kỳ vọng của ai, mà đơn giản vì tình yêu và vì con. Giờ đây, mỗi ngày tôi đều đưa vợ đi khám thai, mỗi tối xoa bụng thì thầm với con. Tôi học cách nấu ăn, học cả việc pha sữa bầu, làm những điều mà trước kia tôi nghĩ chỉ dành cho phụ nữ. Và kỳ lạ thay, tôi thấy hạnh phúc đến lạ.
Bài học lớn nhất mà tôi nhận được sau biến cố này, đó là: Đừng bao giờ để người phụ nữ của mình đơn độc trong hành trình làm mẹ. Hiếm muộn không phải lỗi của riêng ai, và con cái là món quà của tình yêu chứ không phải trách nhiệm đè nặng lên vai phụ nữ. Nếu ngày ấy tôi biết nắm tay vợ đi qua thử thách, có lẽ chúng tôi đã không mất nhau một lần.
Mưa tạnh rồi, nhưng lòng tôi thì vừa mới bắt đầu một hành trình ấm áp. Tôi biết, từ nay về sau, gia đình nhỏ của mình sẽ không còn chỗ cho sự nhu nhược hay bỏ cuộc nữa.
* Bài viết được gửi từ độc giả Trần Quang Huy - email quanghuy...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn