Người ta thường nói, hạnh phúc hôn nhân chỉ thật sự trọn vẹn khi trong nhà có tiếng khóc trẻ thơ. Tôi và vợ đã kết hôn được 2 năm, tình cảm vẫn tốt đẹp, chỉ có điều… chúng tôi mãi vẫn chưa thể đón nhận tin vui.
Ban đầu, tôi nghĩ chắc cả hai còn trẻ, chưa vội. Nhưng dần dần, khi những lời hỏi thăm, những ánh nhìn dò xét từ họ hàng, bạn bè trở nên dày đặc, áp lực như một tảng đá vô hình đè nặng lên vai tôi. Gia đình tôi có chút truyền thống “trọng con cháu nối dõi”, mẹ tôi nhiều lần gọi điện thúc giục đi khám, thậm chí bóng gió “hay là hai đứa có vấn đề gì?”.
Chúng tôi đã đi khám hiếm muộn. Kết quả cho thấy sức khỏe sinh sản của cả hai đều bình thường. Bác sĩ chỉ bảo có thể do tâm lý, hoặc chưa đúng thời điểm. Thế nhưng, hết tháng này qua tháng khác, que thử thai của vợ vẫn chỉ một vạch. Tôi bắt đầu thấy bực bội, đôi khi còn vô thức trách móc vợ.
Rồi một ngày, tình cờ đi công tác về sớm, tôi thấy vợ đang thay đồ trong phòng ngủ. Cô ấy giật mình, cuống quýt che cơ thể bằng chiếc khăn. Nhưng ánh mắt hoảng hốt và hành động vụng về ấy lại khiến tôi chú ý. Tôi không cố tình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi thoáng nhìn thấy những vết sẹo dài, chằng chịt trên vùng bụng dưới của vợ.
Tôi sững người. Những vết sẹo ấy không phải tự nhiên mà có. Tôi gặng hỏi, vợ ban đầu chối, sau đó bật khóc nức nở. Cô thú nhận, trước khi quen tôi, cô từng trải qua một ca phẫu thuật lớn để cắt bỏ một phần buồng trứng do khối u. Dù vẫn còn khả năng làm mẹ, nhưng tỉ lệ thành công thấp hơn rất nhiều.
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt tôi. Tôi vừa sốc, vừa đau, vừa thương vợ. Hóa ra suốt thời gian qua, cô đã mang mặc cảm nặng nề, không dám nói thật vì sợ tôi thất vọng, sợ mẹ chồng trách mắng. Cô gồng mình chịu đựng tất cả, giấu đi sự thật chỉ để mong tôi được an yên.
Tôi nhớ lại những lần vợ lén khóc trong nhà tắm, những đêm cô ôm bụng trằn trọc không ngủ được. Tôi từng vô tâm đến mức cho rằng đó chỉ là do cô lo nghĩ quá nhiều. Đến lúc này, tôi mới hiểu, vợ tôi đã mạnh mẽ biết bao. Tối hôm ấy, chúng tôi ôm nhau khóc. Tôi nói với vợ: “Anh lấy em là vì yêu em, chứ không phải chỉ vì muốn có con. Nếu con đến được với mình, đó là món quà trời ban. Nếu không, anh vẫn muốn đi hết cuộc đời này cùng em”. Vợ run rẩy nắm tay tôi, nước mắt rơi không ngừng.
Sau đó, chúng tôi quyết định cùng nhau đối diện sự thật. Hai đứa đăng ký lại lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa hiếm muộn, tìm hiểu các phương pháp hỗ trợ sinh sản. Tôi còn chủ động về nói chuyện với mẹ, thẳng thắn rằng chuyện con cái không phải lỗi của vợ. Mẹ tôi im lặng rất lâu, rồi chỉ thở dài. Hóa ra bà cũng từng chịu áp lực sinh con trai nối dõi nên mới nặng lời. Từ đó, mẹ quan tâm và thương con dâu nhiều hơn.
Một năm sau, sau bao nỗ lực chạy chữa, chờ đợi, cuối cùng phép màu cũng đến. Vợ tôi mang thai. Ngày nhìn que thử thai hai vạch, cả hai vợ chồng ôm nhau khóc, nhớ lại những tháng ngày gian nan mới thấm thía hết giá trị của khoảnh khắc này.
Thai kỳ của vợ không dễ dàng. Cô phải nằm nghỉ ngơi nhiều, tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ. Tôi học cách kiên nhẫn, dịu dàng, trở thành “chỗ dựa” cho cả hai mẹ con. Mỗi lần đi siêu âm, nhìn chấm nhỏ trong bụng dần lớn lên, chúng tôi biết rằng sự hy sinh, sự chờ đợi, và cả những vết sẹo kia… đều xứng đáng.
Bây giờ, khi sắp được làm bố, tôi chỉ muốn nói với vợ một câu: “Cảm ơn em đã ở bên anh, đã mạnh mẽ vượt qua mọi mặc cảm để cùng anh đi đến ngày hôm nay”. Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng trong hôn nhân, điều quan trọng nhất không phải là con cái, mà là tình yêu và sự thấu hiểu. Con cái là món quà, nhưng vợ chồng mới là gốc rễ. Nếu không có gốc, cây sẽ chẳng thể vững vàng mà nuôi được nhành lá nào.
* Bài viết được gửi từ độc giả Nguyễn Hoàng Minh - email minhnguyen88...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn