Mang bầu 7 tháng, mẹ kế cấm tôi về quê, lén về tôi lặng người khi thấy cảnh sau cánh cổng

Trang Anh
Chia sẻ

Đến đầu làng, tôi xuống xe, đi bộ chậm rãi vì bụng đã nặng. Khi rẽ vào con ngõ dẫn về nhà, tôi bỗng nghe tiếng người xôn xao. Càng đến gần, tôi càng thấy nhiều xe máy dựng kín trước cổng.

Tôi vốn là kiểu phụ nữ tự lập, từ nhỏ đã quen làm mọi thứ một mình. Cha tôi tái hôn khi tôi vừa tròn 18. Dù ngoài miệng luôn gọi “mẹ”, trong lòng tôi vẫn giữ khoảng cách với bà. Đến khi lập gia đình, rồi mang thai, khoảng cách ấy dường như càng xa hơn. Tôi luôn nghĩ mẹ kế không thể thương mình như con ruột, và đôi khi bà cũng tỏ ra lạnh nhạt khiến tôi càng tin điều đó.

Khi thai được 7 tháng, công việc của tôi tạm dừng để chuẩn bị sinh. Trời vào cuối hạ, nắng nóng đến ngột ngạt. Tôi bỗng thấy nhớ quê da diết. Hơn nữa, mẹ ruột đã mất, cha tôi lại đang bệnh nhẹ, tôi muốn về vài tuần để vừa nghỉ ngơi vừa gần gũi cha. Tôi gọi điện cho mẹ kế đã chung sống với cha tôi hơn mười năm để báo trước.

Mang bầu 7 tháng, mẹ kế cấm tôi về quê, lén về tôi lặng người khi thấy cảnh sau cánh cổng - 1

Giọng bà ở đầu dây bên kia trầm xuống:

- Đừng về. Ở đó cũng không có gì đâu. Ở thành phố mà dưỡng thai, về quê làm gì cho cực.

Tôi hơi sững người. Tôi nói rằng chỉ muốn về vài hôm cho đổi gió, nhưng bà ngắt lời, lần này giọng gay gắt:

- Không về! Mẹ nói không về là không về. Lo cho cháu của mẹ đi.

Điện thoại tắt phụp, để lại tôi bàng hoàng. Tôi ngồi im, nước mắt tự trào ra. Tôi chưa từng nghe bà nói nặng nề như vậy. Trong bụng, con đạp liên hồi như phản ứng với cảm xúc của mẹ. Tôi thấy tủi thân khủng khiếp: mang bầu đã vất vả, lại bị chính mẹ kế, người thân duy nhất ở quê, từ chối phũ phàng.

Hai ngày liền, tôi cố gọi lại nhưng bà không nghe máy. Tôi nhắn tin, bà chỉ trả lời ngắn gọn: “Đừng về". Lời lẽ lạnh lùng như dao cứa. Tôi quay sang chồng, anh cũng khuyên:

- Hay em nghe mẹ đi. Bà có lý do của bà.

Nhưng tôi không thể yên lòng. Cuối cùng, sáng sớm một ngày cuối tuần, tôi quyết định lén về quê. Tôi không báo ai, chỉ xách một chiếc túi nhỏ, đặt tay lên bụng nhắc con “đi cùng mẹ về với ông ngoại”. Xe khách chạy gần năm tiếng, con đường quen thuộc lùi dần sau cửa kính, lòng tôi rộn ràng lẫn lo âu.

Đến đầu làng, tôi xuống xe, đi bộ chậm rãi vì bụng đã nặng. Khi rẽ vào con ngõ dẫn về nhà, tôi bỗng nghe tiếng người xôn xao. Càng đến gần, tôi càng thấy nhiều xe máy dựng kín trước cổng. Tim tôi đập mạnh. Qua hàng rào, cảnh tượng hiện ra khiến tôi sững sờ: Trước hiên, người dân trong xóm tụ tập, vài người mặc áo blouse trắng. Cha tôi nằm trên chiếc giường tre ngoài sân, sắc mặt tái nhợt, bên cạnh là bình oxy nhỏ. Mẹ kế của tôi đang tất tả ký giấy, hướng dẫn y tá di chuyển.

Tôi chết lặng. Thì ra… cha đang nguy kịch. Một người hàng xóm nhận ra tôi, hốt hoảng: “Ôi, con về rồi à? Đừng xúc động, giữ bình tĩnh, cháu đang mang bầu đó”. Mẹ kế quay lại. Thoáng chốc, mắt bà đầy kinh ngạc, rồi nhanh chóng chuyển sang lo lắng. Bà chạy đến, vừa đỡ tôi vừa gần như quát:

- Trời ơi, sao con lại về? Mẹ đã dặn bao lần!

Nước mắt tôi trào ra: “Sao mẹ không nói với con? Sao mẹ giấu?”. Bà siết chặt tay tôi, giọng nghẹn:

- Cha con đột quỵ mấy hôm nay. Bác sĩ bảo có thể không qua khỏi, mẹ sợ con lo lắng ảnh hưởng đến cháu. Thai bảy tháng rồi, mẹ không dám mạo hiểm. Mẹ không biết làm sao ngoài cách cứng rắn.

Mang bầu 7 tháng, mẹ kế cấm tôi về quê, lén về tôi lặng người khi thấy cảnh sau cánh cổng - 2

Nghe những lời ấy, mọi giận dỗi trong tôi như tan biến. Tôi ôm chầm lấy bà, lần đầu tiên trong đời cảm nhận hơi ấm của một người mẹ thực sự. Tôi hiểu ra: suốt thời gian qua, bà không phải muốn ngăn tôi về vì ghét bỏ, mà vì thương tôi và đứa trẻ trong bụng.

Chúng tôi cùng vào trong. Cha tôi may mắn qua cơn nguy kịch sau vài ngày điều trị. Tôi ở lại phụ chăm cha, nhưng lần này, tôi lắng nghe mọi lời dặn dò của mẹ kế. Bà chăm tôi từng bữa ăn, cẩn thận như sợ tôi động thai. Đêm, tôi thấy bà thắp nhang, khấn thầm: “Xin trời Phật phù hộ cho con gái con bình an mẹ tròn con vuông”. Khoảnh khắc ấy, tôi lặng lẽ gọi bà bằng hai chữ “mẹ” trong tim, trọn vẹn và không còn khoảng cách.

Giờ đây, khi bế đứa con bé bỏng trên tay, tôi hiểu rằng tình mẫu tử không chỉ đến từ máu mủ. Đôi khi, tình thương đến từ sự hy sinh lặng lẽ của một người phụ nữ từng bị mình hiểu lầm. Bài học lớn nhất tôi nhận được là: đừng vội đánh giá ai chỉ qua vài lời lạnh lùng. Đằng sau sự cứng rắn có khi là tình thương sâu sắc, là nỗi lo không biết diễn đạt thế nào. Và làm mẹ, dù là mẹ ruột hay mẹ kế, đều có chung một bản năng: bảo vệ đứa trẻ và người con của mình bằng mọi cách.

* Bài viết được gửi từ độc giả Hoàng Thảo - email hoangthao23...@gmail.vn. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Trang Anh

Tin cùng chuyên mục