Vừa ly hôn xong thì phát hiện mang bầu, chồng cũ nhắn một câu khiến tôi khóc nức nở

Hà Linh
Chia sẻ

Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định nhắn tin cho anh. Tin nhắn rất ngắn, gõ rồi xóa nhiều lần: “Em vừa phát hiện mình mang thai. Là con của anh”.

Tôi ký vào đơn ly hôn vào một buổi chiều mưa nhạt. Giấy mỏng, mực đen, chữ ký của hai người từng là vợ chồng nằm cạnh nhau, gọn gàng đến lạnh lùng. Không có nước mắt, không có níu kéo. Chỉ là sự mệt mỏi kéo dài suốt 3 năm hôn nhân, kết thúc bằng một cái gật đầu nhẹ như trút được gánh nặng. Tôi rời khỏi tòa án với cảm giác trống rỗng, nghĩ rằng từ nay mình sẽ chỉ sống cho bản thân, không còn phải chờ đợi, hy vọng hay thất vọng vì một ai khác nữa.

Ba tuần sau, tôi phát hiện mình mang thai. Ngày cầm que thử trên tay, hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng, tim tôi như rơi thẳng xuống đáy. Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà tắm, lưng dựa vào tường, tay run đến mức không giữ nổi chiếc điện thoại. Bao nhiêu suy nghĩ ập tới cùng lúc: Tôi đã ly hôn. Tôi sống một mình. Tôi không có kế hoạch sinh con. Tôi không biết phải làm gì với cái sinh linh đang hình thành trong cơ thể mình. Cảm giác hoang mang đó không giống bất kỳ nỗi buồn nào tôi từng trải qua, nó vừa sợ hãi, vừa tội lỗi, vừa xót xa.

Vừa ly hôn xong thì phát hiện mang bầu, chồng cũ nhắn một câu khiến tôi khóc nức nở - 1

Tôi nhớ lại những tháng cuối của cuộc hôn nhân. Chúng tôi cãi nhau vì những chuyện rất nhỏ: tiền bạc, nhà cửa, cách sống. Anh muốn con, tôi thì lưỡng lự vì chưa sẵn sàng, vì áp lực công việc, vì cảm giác hôn nhân này đã quá mỏi mệt. Tôi từng nghĩ, nếu sinh con trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đứa trẻ mới là người chịu thiệt thòi nhất. Và rồi chúng tôi chia tay, trước khi biết rằng đứa trẻ ấy đã đến.

Tôi mất gần một tuần để chấp nhận sự thật mình đang mang thai. Mỗi sáng thức dậy, cảm giác buồn nôn nhẹ khiến tôi không thể phủ nhận thêm nữa. Tôi đi khám một mình, ngồi trong phòng siêu âm nghe bác sĩ nói thai đã được hơn 5 tuần. Một chấm nhỏ xíu trên màn hình đen trắng, mong manh đến mức chỉ cần một quyết định của tôi là có thể biến mất. Tôi khóc ngay trên giường khám, khóc vì thương bản thân, thương đứa bé, và thương cả những gì đã không còn trọn vẹn.

Câu hỏi lớn nhất lúc đó là: có nên nói cho chồng cũ biết hay không. Tôi sợ ánh mắt của anh, sợ những câu hỏi, sợ cả khả năng anh sẽ nghi ngờ, hoặc tệ hơn là lạnh lùng phủi tay. Nhưng tôi cũng hiểu, đứa trẻ này không chỉ là của riêng tôi. Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định nhắn tin cho anh. Tin nhắn rất ngắn, gõ rồi xóa nhiều lần: “Em vừa phát hiện mình mang thai. Là con của anh”.

Tôi gửi đi và chờ đợi trong hoảng loạn. Mười phút. Hai mươi phút. Một tiếng trôi qua không có hồi âm. Tôi bắt đầu nghĩ đến những kịch bản tồi tệ nhất. Có lẽ anh sẽ cho rằng tôi cố tình níu kéo. Có lẽ anh sẽ nói tôi tự lo. Có lẽ anh sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời mẹ con tôi.

Rồi điện thoại rung lên. Tin nhắn của anh chỉ vỏn vẹn một câu: “Nếu em giữ con, anh sẽ không để hai mẹ con phải một mình”. Tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Không phải vì tôi muốn quay lại. Không phải vì tôi trông chờ một gia đình trọn vẹn. Mà vì lần đầu tiên sau rất lâu, tôi cảm thấy mình không bị bỏ rơi trong khoảnh khắc yếu đuối nhất của cuộc đời. Một câu nói ngắn ngủi, không hoa mỹ, không hứa hẹn viển vông, nhưng đủ để tôi biết rằng đứa trẻ trong bụng tôi được thừa nhận, được tôn trọng, và được yêu thương theo cách trách nhiệm nhất có thể. Tôi quyết định giữ con.

Những ngày mang thai sau đó không hề dễ dàng. Tôi nghén nặng, vừa nôn vừa mệt, vừa phải đi làm vừa đối diện với những câu hỏi vô tình của đồng nghiệp về chuyện hôn nhân. Tôi chọn im lặng. Có những đêm, tôi ôm bụng khóc, tự hỏi liệu mình có đủ mạnh mẽ để làm mẹ đơn thân hay không. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến tin nhắn ấy, và nhớ đến nhịp tim thai đầu tiên tôi nghe được ở tuần thứ 8, âm thanh nhỏ bé nhưng kiên định, như một lời nhắc rằng tôi không còn sống chỉ cho riêng mình nữa.

Vừa ly hôn xong thì phát hiện mang bầu, chồng cũ nhắn một câu khiến tôi khóc nức nở - 2

Chồng cũ không quay về, cũng không cố gắng hàn gắn. Anh xuất hiện đúng mực, đưa tôi đi khám khi cần, gửi tiền đúng hẹn, hỏi han sức khỏe bằng những tin nhắn ngắn gọn. Chúng tôi học cách làm cha mẹ của một đứa trẻ, dù không còn là vợ chồng. Có lúc tôi chạnh lòng khi thấy người khác có chồng bên cạnh trong những buổi khám thai đông người, nhưng rồi tôi nhận ra, sự hiện diện không nằm ở danh phận, mà ở trách nhiệm và thái độ.

Giờ tôi đã bước sang tam cá nguyệt thứ hai. Bụng bắt đầu nhô lên rõ rệt. Tôi nói chuyện với con mỗi tối, kể cho con nghe rằng con đến vào một thời điểm rất đặc biệt, rằng con không phải là sai lầm, càng không phải là gánh nặng. Con là bài học lớn nhất mà cuộc đời gửi đến cho mẹ, dạy mẹ về sự trưởng thành, về lòng bao dung, và về việc không phải mọi khởi đầu đều cần một hình thức hoàn hảo.

Ly hôn không phải là dấu chấm hết. Mang thai sau ly hôn không phải là bi kịch. Điều quan trọng nhất, có lẽ là cách người lớn đối diện với trách nhiệm của mình, và cách một người phụ nữ học cách yêu thương chính mình đủ nhiều để bảo vệ sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong cơ thể.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, từ khoảnh khắc nhìn thấy hai vạch đỏ ấy, và từ giây phút đọc tin nhắn của chồng cũ, tôi đã không còn sợ hãi như trước nữa. Vì tôi hiểu, mình có thể không có một cuộc hôn nhân trọn vẹn, nhưng tôi đang có một cơ hội làm mẹ và đó là điều thiêng liêng nhất mà cuộc đời này dành cho tôi.

* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Anh - email minhanhnh...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Hà Linh

Tin cùng chuyên mục

Những mảnh vụn nhỏ

Những mảnh vụn nhỏ

Mỗi cuối tuần, Toàn sang chơi, những mẩu chuyện nhỏ của trẻ con khiến Lan vừa bực vừa băn khoăn. Cô bắt đầu để ý hơn đến từng hành động và lời nói của các con.