Câu chuyện của một sản phụ 28 tuổi người Trung Quốc thu hút sự quan tâm lớn.
Trong hành trình làm mẹ, niềm vui sau sinh không chỉ đến từ tiếng khóc chào đời của đứa trẻ, mà còn từ sự quan tâm, sẻ chia của người thân. Nhiều gia đình có những cách khác nhau để chúc mừng thành viên mới, từ lời chúc, món quà nhỏ cho đến phong bì “mừng mẹ tròn con vuông”. Thế nhưng đôi khi, ẩn sau những món quà ấy lại là những ràng buộc, kỳ vọng hay thậm chí là áp lực khiến không ít người mẹ trẻ rơi vào tình thế khó xử.
Mới đây, tại tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc), câu chuyện của một người phụ nữ sau khi sinh con đã gây xôn xao mạng xã hội. Nhận được phong bì “chúc mừng vượt cạn” trị giá 100.000 tệ (khoảng 370 triệu đồng) từ bố mẹ chồng, cô không ngờ bên trong lại kèm theo một điều kiện đặc biệt. Chỉ một đêm sau khi mở phong bì, cô quyết định đi đổi họ cho con.
Mảnh giấy rơi ra từ bao lì xì khiến sản phụ mới sinh nổi giận
Ngày Trần Phương sinh con, hành lang bệnh viện vẫn còn phảng phất mùi thuốc sát khuẩn. Khi tiếng khóc đầu đời của em bé vang lên, bố chồng cô - ông Lâm vội vàng lấy từ túi áo vest ra một phong bì đỏ dày cộp, trao cho con dâu với nụ cười rạng rỡ: "Quà gặp mặt cho cháu đích tôn nhà họ Lâm, 100.000 tệ. Sau này cháu tôi chẳng phải lo chuyện ăn mặc".
Trần Phương, 28 tuổi, vừa trải qua ca sinh thường đầy mệt mỏi, nhìn đứa con trai nhỏ nhắn trong vòng tay, lòng dâng tràn hạnh phúc. Cô và chồng - anh Lâm Cường đã chờ đợi đứa bé này suốt 3 năm. Ông bà nội vui mừng đến nỗi đứng ngồi không yên, vừa nhìn cháu vừa xuýt xoa “giống bố như đúc”. Cô chỉ nghĩ phong bì kia là tấm lòng của bố mẹ chồng, đặt tạm trên tủ đầu giường rồi quên mất.

Sản phụ 28 tuổi đón con đầu lòng sau 3 năm chờ đợi.
Mãi đến ngày thứ năm sau khi xuất viện, trong đêm khuya tĩnh lặng, khi con đã ngủ say, cô mới nhớ đến phong bì ấy. Dưới ánh đèn bàn vàng nhạt, Trần Phương nhẹ tay mở ra. Những tờ tiền mới tinh khiến cô mỉm cười, nhưng ngay sau đó, một tờ giấy nhỏ kẹp giữa xấp tiền khiến cô chết lặng.
Trên giấy viết: "Khoản tiền này dành cho cháu trai họ Lâm. Nếu đổi họ khác, phải hoàn trả toàn bộ. Gia đình sẽ không chịu trách nhiệm hỗ trợ".
Cô nhớ rất rõ, trước khi cưới, hai bên từng bàn bạc: con trai sẽ theo họ mẹ, con gái theo họ cha - để cả hai dòng họ đều có người nối dõi. Là con một trong nhà, cha mẹ cô chỉ mong có người mang họ Trần để nối tiếp. Khi đó, Lâm Cường cũng vui vẻ đồng ý, cho rằng “họ chỉ là cái tên, không quan trọng bằng tình cảm”.
Vậy mà giờ đây, chỉ vì 100.000 tệ, bố mẹ chồng lại đặt điều kiện ràng buộc. Trần Phương tức giận đến mức tay run lên, nước mắt lăn dài. Cô tự hỏi, nếu cả cái họ của con mình cũng có thể bị mua bằng tiền, thì tư cách làm mẹ của cô còn ý nghĩa gì?
Sáng hôm sau, cô đặt tờ giấy lên bàn, lạnh lùng nói với chồng: “Anh xem, đây là cách bố mẹ anh ‘thương’ cháu nội à?”Lâm Cường nhìn qua, mặt đỏ bừng: "Bố mẹ chỉ lo chuyện họ tộc thôi, em đừng nóng. Anh sẽ nói lại.”Nhưng Trần Phương đã dứt khoát: “Không cần. Hôm nay tôi đi đổi họ cho con, theo họ tôi".
Cô ôm con, mang theo giấy tờ, đến thẳng cơ quan hộ tịch. Nghe cô kể chuyện, nhân viên chỉ biết thở dài: "Nhà nào cũng có chuyện khó nói, nhưng họ của một đứa trẻ không thể là điều kiện trao đổi". Sau vài thủ tục, tờ giấy khai sinh mới được in ra - đứa trẻ chính thức mang họ Trần.
Sau bao giông bão, người chồng vẫn quyết định đứng về phía vợ
Chiều hôm đó, Trần Phương ôm con đến nhà bố mẹ chồng. Phong bì đỏ và tờ giấy bị đặt mạnh xuống bàn. "Tiền này ông bà lấy lại. Con trai tôi mang họ Trần. Từ nay, chuyện nhà tôi, xin đừng can thiệp".
Bà mẹ chồng sững người rồi hét lên: “Cô dám à? Nhà họ Lâm cưới cô về để nối dõi, cô lại đổi họ cháu nội, đúng là phản nhà”, Trần Phương đáp lại: "Truyền thống cũng cần tôn trọng. Lời hứa ngày cưới chính miệng con trai bà nói. Giờ các người nuốt lời, lại muốn dùng tiền ép tôi - không đời nào”.
Ông bố chồng đập bàn: "Nếu không đổi lại họ Lâm, chúng tôi coi như không có đứa cháu này". Trần Phương ôm con, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết: “Không sao. Tôi tự sinh thì tôi tự nuôi. Ai nấy tự lo".


Cuối cùng, người chồng chọn đứng về phía vợ và chăm sóc tốt cho con nhỏ.
Sau ngày hôm đó, quan hệ hai bên gia đình rạn nứt. Lâm Cường bị kẹt giữa bố mẹ và vợ. Anh cố gắng hòa giải nhưng không thành, bởi Trần Phương nói rõ: "Nếu anh không đứng về phía tôi, chúng ta dừng ở đây. Con không phải món đồ có thể mua chuộc".
Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh chọn đứng về phía vợ. Anh hiểu, họ của đứa trẻ có thể thay đổi, nhưng sự tôn trọng dành cho người mẹ thì không thể mất. Cả hai dọn ra ở riêng, tự lo cho cuộc sống và con nhỏ. Từ đó, bố mẹ chồng không còn liên lạc, cũng chưa từng đến thăm cháu.
Nửa năm sau, đứa bé tròn 6 tháng tuổi. Trong sổ hộ khẩu, họ “Trần” vẫn hiện rõ. Phong bì và tờ giấy kia vẫn nằm trong ngăn kéo nhà ông bà - như một vết thương chưa lành.
Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng đầu tiên len qua rèm cửa, Trần Phương lại hôn nhẹ lên trán con, thì thầm: "Dù con mang họ gì, mẹ vẫn yêu con bằng tất cả. Mẹ chỉ muốn con lớn lên trong một ngôi nhà có tình yêu và sự tôn trọng".
Câu chuyện nhỏ ấy khiến nhiều người đọc xong vừa xót xa vừa cảm phục. Bởi sau tất cả, điều Trần Phương bảo vệ không chỉ là cái họ của con trai, mà là lòng tự trọng của một người mẹ - người đã trải qua hành trình sinh nở đầy gian nan, để rồi phải kiên cường đứng lên bảo vệ quyền được yêu thương và được tôn trọng.