Sau khi vợ qua đời, em gái cô ấy bất ngờ có bầu và nhờ tôi một việc

Khánh Mây
Chia sẻ

Tôi và vợ kết hôn được 5 năm thì tin dữ ập xuống: vợ tôi mắc bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi đã cố gắng chạy chữa khắp nơi, nhưng cuối cùng, mọi nỗ lực đều bất lực trước số phận.

Vợ tôi ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, bỏ lại tôi với căn nhà trống trải và một khoảng trời kỷ niệm. Điều khiến tôi day dứt nhất là hai vợ chồng chưa kịp có con. Cô ấy từng rất mong một gia đình có tiếng cười trẻ thơ, nhưng suốt nhiều năm chúng tôi chạy chữa vô sinh vẫn không thành.  Trong những ngày cuối cùng, vợ tôi thường nắm tay tôi và nhắc:

- Nếu một ngày em không còn, anh phải sống tiếp, và nhất định phải có một đứa trẻ gọi anh là bố.

Lúc đó tôi chỉ biết gật đầu cho cô ấy yên tâm, chứ lòng thì rối bời. Tôi đâu thể tưởng tượng nổi cảnh sống thiếu vợ, lại càng không nghĩ đến chuyện có con với ai khác. Sau tang lễ, tôi sống như một cái bóng. Mọi người trong gia đình nội ngoại đều lo lắng cho tôi, đặc biệt là em gái của vợ, tên là Hân. Hân ít hơn vợ tôi 4 tuổi, tính tình sôi nổi, thẳng thắn.

Sau khi vợ qua đời, em gái cô ấy bất ngờ có bầu và nhờ tôi một việc - 1

Một hôm, Hân hẹn tôi ra quán cà phê. Cô ấy ngồi đối diện tôi, hai tay đặt nhẹ lên chiếc bụng hơi nhô ra. Hân nói khẽ:

- Em… có bầu rồi. Nhưng… bố đứa bé không nhận, và em cũng không định ép. Em sẽ làm mẹ đơn thân.

Tôi nghe mà vừa bất ngờ vừa xót xa. Hân chưa từng kể chuyện yêu đương, vậy mà giờ bụng đã lớn gần 3 tháng. Nhưng trước khi tôi kịp hỏi gì thêm, Hân nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tiếp:

- Anh… có muốn nhận đứa bé này làm con không?

Tôi chết lặng. Không phải vì lời đề nghị đó kỳ lạ, mà vì trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến câu nói cuối của vợ: “Nhất định phải có một đứa trẻ gọi anh là bố”.

Hân giải thích:

- Em biết chị gái em lúc nào cũng mong hai người có con. Chị mất rồi, em không muốn anh sống một mình cô đơn. Em… sẵn sàng để đứa bé mang họ anh, nếu anh muốn.

Tôi thấy cổ họng nghẹn lại. Một phần tôi sợ người đời dị nghị, sợ gia đình hiểu lầm. Nhưng khi nhìn đôi mắt kiên định của Hân, tôi nhận ra cô ấy không vì tình cảm nam nữ, mà đơn giản là muốn thực hiện ước nguyện dang dở của chị gái. Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định đồng ý. Tôi đưa Hân về sống cùng nhà, không phải với danh nghĩa vợ chồng, mà là để cô có chỗ dựa, còn tôi được ở bên chăm sóc cả hai mẹ con.

Những tháng cuối thai kỳ, tôi đưa Hân đi khám, mua đồ sơ sinh, tự tay lắp cũi cho bé. Nhiều người hàng xóm xì xào, nhưng tôi mặc kệ. Tôi chỉ thấy lòng mình ấm áp khi nghe tiếng tim thai đập, khi thấy bụng Hân lớn lên từng ngày. Ngày Hân sinh, tôi đứng ngoài phòng mổ, lòng hồi hộp như chính mình sắp làm cha. Khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, nước mắt tôi trào ra. Bé gái đỏ hỏn được đặt vào tay tôi, nhỏ bé nhưng ấm áp lạ thường.

Sau khi vợ qua đời, em gái cô ấy bất ngờ có bầu và nhờ tôi một việc - 2

Tôi đặt tên con là Minh An, mong con sẽ bình an và mang ánh sáng đến cho cuộc đời này. Từ ngày ấy, căn nhà vốn im lìm nay rộn ràng tiếng khóc, tiếng cười. Hân vẫn giữ khoảng cách, không để ai hiểu lầm. Cô luôn gọi tôi là “anh rể” trước mặt mọi người, nhưng giữa chúng tôi tồn tại một sợi dây gắn kết khác, là tình thân và trách nhiệm.

Đã 3 năm trôi qua, Minh An lớn lên khỏe mạnh, lanh lợi. Mỗi khi con gọi “bố ơi!”, tôi lại thấy hình bóng vợ mình trong đôi mắt ấy. Tôi biết, dù không cùng dòng máu, tôi vẫn yêu con bằng tất cả trái tim, như một món quà mà vợ đã gửi lại qua bàn tay của em gái mình.

Hân giờ cũng có cuộc sống mới, nhưng vẫn ở gần để con được cả mẹ lẫn “bố” bên cạnh. Tôi biết ơn cô ấy, người đã chọn cách khó khăn nhất để giúp tôi thực hiện lời hứa với vợ.

Cuộc đời có những mối duyên không ai ngờ, có những tình cảm vượt qua mọi định nghĩa. Với tôi, Minh An không chỉ là con, mà còn là cầu nối để tôi tiếp tục sống tử tế, hạnh phúc, đúng như vợ từng mong.

* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Thảo - email minhthao_93...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục