Biết con gái chưa cưới đã mang bầu, tôi buột miệng nói 1 câu khiến chính mình mất ngủ trắng đêm

Khánh Mây
Chia sẻ

Tôi luôn nghĩ mình là một người mẹ hiện đại, cởi mở. Nhưng cái khoảnh khắc nhìn thấy que thử thai hai vạch trong phòng con gái, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Con bé mới 24 tuổi, vừa đi làm được một năm. Tôi biết nó có bạn trai, hai đứa quen nhau từ thời đại học. Nhưng trong đầu tôi, chúng chỉ mới yêu đương bình thường, thi thoảng đi ăn, xem phim, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện… có quan hệ với nhau.

Chiều hôm đó, tôi sang phòng con để lấy ít đồ. Vô tình mở ngăn kéo bàn trang điểm, một chiếc hộp rơi ra. Bên trong là que thử thai đã dùng, hai vạch đỏ rõ ràng. Tôi đứng chết lặng. Mọi thứ trong đầu tôi hỗn loạn: con bé chưa cưới, còn trẻ, mới bắt đầu sự nghiệp… tại sao lại để chuyện này xảy ra? Buổi tối, tôi chờ con về. Nó vừa bước vào nhà, tôi hỏi thẳng:

- Cái này là của con?

Nó im lặng vài giây, rồi gật đầu. Giọng nó run run:

- Con định cuối tuần nói với mẹ. Con có bầu được hơn 6 tuần rồi.

Biết con gái chưa cưới đã mang bầu, tôi buột miệng nói 1 câu khiến chính mình mất ngủ trắng đêm - 1

Tôi hỏi: “Bạn trai con biết chưa?”. Nó bảo đã biết, hai đứa đang tính sẽ cưới sớm. Nghe đến đây, tôi thấy một cơn giận và lo lắng trào lên cùng lúc. Cả đời tôi dạy con phải học hành tử tế, yêu đương thì được nhưng phải giữ gìn, vậy mà giờ… Trong khoảnh khắc mất bình tĩnh, tôi buột miệng nói:

- Mẹ thất vọng về con!

Câu đó vừa thốt ra, tôi thấy ánh mắt con bé tối sầm. Nó mím môi, không nói thêm gì, đi vào phòng đóng cửa. Cả đêm hôm đó, tôi nằm trằn trọc, câu nói của mình cứ vang lên trong đầu. Tôi biết con bé đang cần một chỗ dựa, một lời hỏi han, thay vì lời kết tội. Nhưng tôi đã phản ứng như một bản năng của người mẹ sợ hãi và thất vọng.

Sáng hôm sau, tôi định gõ cửa phòng thì thấy con đã đi làm. Tôi nhắn tin: “Tối về mẹ con mình nói chuyện nhé”. Cả ngày hôm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhớ lại lần đầu mang thai con, cũng đầy lo lắng và áp lực. Chồng tôi khi ấy vẫn chưa ổn định công việc, mẹ chồng thì khó tính, tôi đã từng khóc nhiều đêm vì sợ không lo nổi cho con. Nếu lúc đó tôi bị ai đó nói “Mẹ thất vọng về con” thì chắc tôi sẽ đau lòng lắm. Tối, con về muộn. Tôi pha sẵn hai cốc sữa nóng, đặt lên bàn rồi kéo ghế cho con ngồi.

- Mẹ xin lỗi vì hôm qua đã nói câu làm con buồn... Tôi bắt đầu - Mẹ chỉ bất ngờ và lo cho con. Mang thai là chuyện lớn, nhất là khi con chưa chuẩn bị gì. Nhưng nếu đây là lựa chọn của con, mẹ sẽ ủng hộ.

Nghe vậy, con bé cúi đầu, nước mắt rơi xuống cốc sữa. Nó kể rằng hai đứa quan hệ với nhau từ sau khi ra trường. Khi biết có thai, cả hai đều bối rối nhưng bạn trai con đã nói sẽ chịu trách nhiệm và cưới. Con bé sợ tôi phản đối nên định chờ mọi thứ chắc chắn rồi mới nói. Tôi hỏi:

- Con đã nghĩ kỹ chưa? Làm mẹ không dễ. Sẽ có những ngày con kiệt sức, có những đêm mất ngủ vì con khóc, có lúc con thấy mình chẳng còn thời gian cho bản thân.

Nó gật đầu, mắt đỏ hoe:

- Con biết sẽ vất vả. Nhưng khi nhìn ảnh siêu âm, con cảm thấy muốn giữ bé lại.

Biết con gái chưa cưới đã mang bầu, tôi buột miệng nói 1 câu khiến chính mình mất ngủ trắng đêm - 2

Tôi nắm tay con, cảm nhận rõ sự run rẩy. Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng vai trò của mình không phải là phán xét, mà là đồng hành. Chuyện con đã sống thử hay mang thai trước hôn nhân, xã hội bây giờ không còn quá khắt khe như trước. Quan trọng là con có trách nhiệm và dám đối diện với lựa chọn của mình.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu cùng con tìm hiểu về dinh dưỡng cho mẹ bầu, lịch khám thai, chế độ nghỉ ngơi. Tôi gọi cho bạn bè nhờ giới thiệu bác sĩ sản khoa tốt. Tôi cũng chủ động liên lạc với gia đình bạn trai con để bàn chuyện cưới xin. Thật may, phía bên đó đón nhận tin này với thái độ nhẹ nhàng, còn hứa sẽ cùng lo cho hai đứa.

Một tháng sau, con bé mặc váy cưới, bụng mới nhô nhẹ. Nhìn nó cười rạng rỡ bên chú rể, tôi thấy yên lòng. Có thể con đường phía trước vẫn nhiều thử thách, nhưng tôi tin nó sẽ vượt qua như cách mà tôi từng làm khi mang thai nó. Đêm hôm đó, khi về nhà, tôi nằm nhớ lại câu nói “Mẹ thất vọng về con” và tự nhủ sẽ không bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí như thế nữa. Là mẹ, tôi nhận ra tình yêu thương đúng lúc, đúng cách quan trọng hơn bất kỳ nguyên tắc nào.

Bây giờ, mỗi lần nhìn con bé ngồi xoa bụng, mỉm cười khi cảm nhận em bé đạp, tôi lại thấy biết ơn vì mình đã kịp sửa sai. Và tôi tin, khi cháu tôi chào đời, câu chuyện này sẽ là một bài học lớn cho cả ba thế hệ trong nhà, rằng đôi khi, yêu thương không phải là đặt ra giới hạn, mà là mở rộng vòng tay để đón nhận mọi điều, kể cả những điều không theo kế hoạch.

* Bài viết được gửi từ độc giả Nguyễn Thị Minh Hà - email minhha_85...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục