Tôi có bầu với người khác anh vẫn cưới, đêm tân hôn anh nói 1 câu khiến tim tôi thắt lại

Trang Anh
Chia sẻ

Rồi một buổi sáng, que thử hiện hai vạch. Tôi run rẩy, tim đập dồn dập. Minh im lặng rất lâu khi tôi thông báo tin này. Cuối cùng, anh nói sẽ suy nghĩ và hẹn gặp sau. Nhưng cuộc hẹn đó chưa bao giờ đến.

Tôi viết những dòng này khi con gái nhỏ đã tròn ba tuổi, còn chồng tôi, người không cùng huyết thống với con, vẫn kiên nhẫn dỗ dành từng tiếng cười bi bô của bé. Nhìn lại quãng đường đã qua, nhiều khi tôi vẫn không tin rằng mình từng trải qua một đêm tân hôn vừa đẹp vừa đau đến nghẹn lòng, nơi tôi biết sự thật về người đàn ông nằm cạnh mình.

Tôi gặp Minh, bạn cùng công ty trong một chuyến công tác. Anh ga lăng, vui tính, biết cách khiến tôi cười giữa những ngày làm việc căng thẳng. Chúng tôi yêu nhau nhanh đến mức không kịp tìm hiểu kỹ. Sau ba tháng, Minh thú nhận rằng anh vẫn đang loay hoay với những dự định cá nhân, chưa muốn ràng buộc hôn nhân. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, cứ để tình yêu dẫn lối.

Tôi có bầu với người khác anh vẫn cưới, đêm tân hôn anh nói 1 câu khiến tim tôi thắt lại - 1

Rồi một buổi sáng, que thử hiện hai vạch. Tôi run rẩy, tim đập dồn dập. Minh im lặng rất lâu khi tôi thông báo tin này. Cuối cùng, anh nói sẽ suy nghĩ và hẹn gặp sau. Nhưng cuộc hẹn đó chưa bao giờ đến. Anh chuyển công tác xa, điện thoại không còn liên lạc được. Tôi vừa giận vừa hoảng sợ. Bố mẹ tôi là những người truyền thống, việc con gái mang bầu ngoài giá thú chẳng khác nào cú sốc.

Tôi định âm thầm giữ thai, một mình nuôi con. Nhưng càng gần ngày sinh, tôi càng thấy sợ hãi. Mọi chi phí, mọi ánh nhìn, mọi câu hỏi dồn dập… tất cả như những bức tường chặn lối. Trong những ngày rối bời ấy, Quân - người hàng xóm lớn hơn tôi 4 tuổi bỗng quan tâm đặc biệt. Chúng tôi vốn chỉ quen biết xã giao. Anh trầm tĩnh, làm chủ một cửa hàng nhỏ, lâu nay vẫn độc thân. Một tối, sau khi đưa tôi đi khám thai về, anh bất ngờ nói:

- Nếu em đồng ý, anh sẽ cưới. Anh không cần biết bố đứa bé là ai. Anh chỉ muốn hai mẹ con được bình yên.

Tôi sững sờ. Quân không phải người bồng bột. Lời đề nghị ấy chứa đầy sự chín chắn, nhưng tôi đâu dám tin. Anh kiên nhẫn giải thích: “Anh không thương hại. Anh… thương em. Từ lâu rồi”.

Gia đình tôi ban đầu phản đối, sợ mang tiếng “cưới chạy bầu”, nhưng Quân thuyết phục từng người. Cuối cùng, đám cưới giản dị được tổ chức khi tôi mang thai sáu tháng. Ai cũng nghĩ chúng tôi đang che đậy cái thai của hai đứa, còn tôi biết rõ trong bụng là đứa con của một người đàn ông khác.

Tiệc cưới kết thúc muộn. Khi chỉ còn hai chúng tôi trong căn phòng tân hôn đầy hoa, Quân nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi. Anh khẽ nói: “Anh biết đứa trẻ không phải của anh. Đêm nay, em đừng lo. Anh hứa sẽ là cha của con, nhưng anh không bao giờ ép em phải coi anh là chồng, cho đến khi em thật sự sẵn sàng”.

Tim tôi thắt lại. Tôi chưa từng nói ra, chưa từng thú nhận. Mọi kế hoạch giữ bí mật bỗng trở nên thừa thãi. Quân đã biết từ trước, có lẽ từ ánh mắt, từ những khoảng lặng trong câu chuyện. Tôi bật khóc nức nở. Những lo âu, tủi hờn, sợ hãi bấy lâu như tan chảy. Quân kéo tôi vào vòng tay, chỉ lặp lại một câu: “Ngủ đi, mọi chuyện anh lo”.

Tôi có bầu với người khác anh vẫn cưới, đêm tân hôn anh nói 1 câu khiến tim tôi thắt lại - 2

Từ hôm đó, Quân không chỉ là chồng mà còn là bức tường vững chãi. Anh đưa tôi đi khám, chịu những lời xì xào của hàng xóm mà không một lần cau mày. Khi con chào đời, anh là người cắt dây rốn, là người đầu tiên bế con, nước mắt chảy dài trên gương mặt rám nắng. Có lúc tôi tự ti, sợ con lớn lên phát hiện sự thật sẽ đau lòng. Quân luôn đáp: “Máu mủ chỉ là một phần. Tình yêu mới là sợi dây gắn kết”. Anh dạy con từng bước đi, từng tiếng nói.

Hai năm sau, tôi mới dám hỏi: “Anh chưa từng thấy thiệt thòi sao?”. Quân cười hiền: “Anh chọn mà. Và anh chưa từng hối hận”.

Giờ đây, khi nhìn con gái gọi “ba ơi” với ánh mắt lấp lánh, tôi hiểu thế nào là gia đình thật sự. Đêm tân hôn năm ấy từng khiến tôi choáng váng, nhưng cũng mở ra cánh cửa mới, cánh cửa của yêu thương vô điều kiện.

Tôi học được rằng tình yêu không chỉ là máu mủ. Có những người đến với ta không vì trách nhiệm, mà vì tấm lòng đủ rộng để che chở. Tôi học được rằng giấu giếm chỉ khiến trái tim nặng nề. Khi tôi chấp nhận hoàn cảnh, hạnh phúc mới có chỗ bước vào. Và tôi hiểu rằng không phải ai cũng sẵn sàng yêu thương đứa trẻ không phải của mình. Đó là món quà cả đời tôi biết ơn.

Nếu quay lại thời điểm ấy, tôi sẽ vẫn chọn giữ con, nhưng tôi sẽ mạnh mẽ hơn, dám đối diện với gia đình sớm hơn. Vì sau mọi biến cố, điều còn lại không phải là lời đồn, mà là những cái ôm ấm áp mỗi sớm mai.

* Bài viết được gửi từ độc giả Lan Hương - email lanhuong1988@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Trang Anh

Tin cùng chuyên mục

Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.