Yêu ngầm

Hương Anh
Chia sẻ

Thư trở về nhà sau 5 ngày đi công tác xa trên miền núi. Hai đứa trẻ thấy mẹ, từ trong nhà chạy ra ôm vai bá cổ reo ầm ĩ. Thư thấy rõ bóng chồng trong bếp, nhưng anh không bước ra xem vợ thế nào.

1.

.Đã rất quen với cái tính “lầm lì”, “lừ đừ như ông Từ vào đền” và “cả ngày cậy mồm chẳng được một lời” của chồng, nhưng Thư vẫn thấy hụt hẫng thế nào đó. Mà có phải là cô đi ăn chơi, bù khú gì cho cam. Chuyến đi này cô đã kể với chồng là vất vả lắm. Thư và mấy chị em đồng nghiệp áp tải một xe hàng chở nhu yếu phẩm lên hỗ trợ bà con vùng cao. 5 hôm đi là 5 hôm trời mưa to, đường trơn trượt, nguy cơ sạt lở cao. Song trời thương cho Thư đi tới nơi, về tới chốn. Tuy nhiên, có những buổi phải đi bộ nửa ngày trời để trao quà cho bà con khiến chân Thư phồng rộp còn toàn thân thì đau nhức.

Thư đã mong khi về nhà thì chồng sẽ chạy ra đón cô. Rồi hỏi han xem cô đi như thế nào, có mệt không, có gì để kể cho ba bố con nghe không. Lắm lúc, cái kiểu ứng xử dửng dưng của chồng khiến cô còn ngờ vực, hay là anh đã hết yêu cô rồi.

- Mẹ ơi, mẹ có mệt không ạ. Để con bóp tay cho mẹ nhé. Thằng cu Tít 5 tuổi nhảy lên lòng Thư ngồi, ríu rít hỏi.

- Không, để chị. Chị yêu mẹ. Mẹ ơi, mẹ để con xoa đầu cho mẹ đỡ mệt. Mẹ đi vắng là con nhớ mẹ quá. Con bé Su thấy em sà vào mẹ vội tìm cách gạt em ra để được ở bên mẹ.

Yêu ngầm - 1

Ảnh minh họa

Tình cảm của hai đứa con khiến Thư cảm động. Thư nghĩ, đúng là cô lấy chồng chỉ để lãi hai đứa con này. Không có chúng, chắc là cô chẳng biết tìm niềm vui và an ủi ở đâu. 5 ngày xa con nơi miền núi, đêm nằm, trong tiếng côn trùng kêu ran, Thư mệt lắm mà giấc ngủ cứ chập chờn. Là bởi Thư nhớ con, thèm nghe tiếng chúng như thế. Còn chồng thì Thư chỉ nghĩ về anh “chút chút” thôi.

Hồi còn yêu nhau, Thư đã biết rõ chồng mình khô khan. Nhưng, lấy rồi, thì cô mới ngấm anh còn “khô” hơn nhiều. Thư không biết ở cơ quan thì chồng ra sao chứ ở nhà thì Hoan chả bao giờ nói với vợ được một lời âu yếm. Sáng, Thư dậy sớm đi chợ, mua đồ ăn cho cả nhà. Vậy mà lúc về, Thư gọi chồng xuống ăn sáng thì anh trả lời cộc lốc: “Anh không ăn, đang vội” rồi dắt xe ra khỏi nhà như thể đang giận dỗi gì cô. Mà thực tế thì hai vợ chồng vẫn hoàn toàn bình thường. Rồi những lúc về muộn, anh cũng chỉ nhắn tin báo cụt lủn: “Anh về muộn”. Chấm hết. Chả giải thích gì thêm. Một tháng đôi lần, vợ chồng Thư đưa con về thăm ông bà ngoại. Đến nơi, vợ con thì ríu rít trò chuyện, chồng Thư chỉ bật ra được 2 từ “ông bà” rồi lừ lừ ra phòng khách, bật tivi xem. Sau bữa cơm, anh lại chào ông bà: “Chúng con về”. Chứng kiến cảnh đó, nhiều lúc mẹ Thư còn bảo: “Nó cứ lầm lì làm mẹ cũng phát sợ. Thế mà mày cũng chịu được”.

Mẹ hỏi vậy thì Thư biết phải trả lời sao. Vợ chồng tự nguyện đến với nhau rồi sinh ra hai con chung, có phải thích là ly hôn đâu. Thư chấp nhận tính chồng mình, chỉ là nhiều lúc thấy vẫn chán.

- Về rồi à.

Lời Hoan nói làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư. Cuối cùng thì con “cóc vàng” cũng đã chịu mở miệng, Thư nghĩ thầm.

- Nhanh còn ăn cơm

Hoan làm như Thư chỉ vừa mới về từ cơ quan chứ không phải là chuyến công tác dài ngày. Thư cất đồ rồi thay quần áo xuống nhà ngồi xuống bàn ăn. Chồng đã xới cho cô một bát cơm, bên cạnh là đôi đũa gỗ xếp ngay ngắn. Rồi anh giục các con ăn đi kẻo cơm nguội. Bữa cơm cứ thế diễn ra. Hoan chả hỏi gì thêm vợ còn Thư thì cũng chả kể thêm gì với chồng.

Đêm đó, Thư nằm bên chồng mà... nhớ về mấy chị đồng nghiệp. Trong chuyến đi, chị nào cũng tí tách nhắn tin cho chồng. Lúc rảnh, có chị còn khoe được chồng chăm sóc bằng cách hay mua quà này thức nọ. Thư lại nghĩ đến chồng mình. “Cứ bảo là không được so sánh nhưng rõ ràng chồng người ta... mới đúng là chồng”, Thư tự nhủ.

2.

Thư đi khám sức khỏe vì dạo gần đây thấy bị lâm râm đau bụng dưới. Qua siêu âm, bác sĩ nói cô có u xơ tử cung khá to, và nên phẫu thuật để cắt bỏ. Thư về báo tin cho chồng để anh chuẩn bị tinh thần.

Yêu ngầm - 2

Ảnh minh họa

Khi tỉnh dậy, Thư thấy mình đã ở trong phòng hậu phẫu. Đêm đầu tiên ở viện, mẹ nhận trông cô vì bà muốn được tự mình chăm sóc con gái. Tuy nhiên, 1 đêm không được ngủ ngon giấc khiến bà mệt trông thấy. Thư sợ mẹ không trụ được lâu, nên quyết định để chồng vào viện còn nhờ mẹ về nhà chăm giúp hai đứa trẻ. Mẹ Thư hỏi: “Thằng Hoan nó khái tính thế, liệu có ở trong phòng bà đẻ này được không?”. Thư cũng không biết thế nào vì đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn cô mới phải nằm viện.

Rồi tối đó, chồng cô vẫn mang túi xách vào viện. Anh không nói gì nhưng cô thấy tư trang là biết anh đã xác định sẽ ở lại hẳn trong viện với vợ. Thư hỏi: “Anh xin nghỉ làm à”. Chồng cô đáp: “Ừ”. “Mấy ngày?”, Thư lại hỏi. “Không phải lo”, Hoan nói.

Thư chả hỏi chồng nữa vì có hỏi cũng sẽ chẳng nhận được mấy thông tin. Cứ cái kiểu nói vắn tắt thế có khi còn làm cô tức thêm. Thư nằm quay vào tường, ấm ức nghĩ sao chồng không thể hỏi “em cảm thấy thế nào sau mổ?” hay là “em thích ăn gì”, “em có uống sữa không để anh pha” nhỉ.

Đến trưa, Thư thấy chồng bê về một bát cháo nóng. Anh gọi cô dậy, giục: “Dạy ăn cháo đi không nguội”. “Cháo gì vậy, sau mổ em phải kiêng nhiều thứ lắm”. “Biết rồi, cháo thịt nạc bằm, bà đẻ vẫn ăn cái này nên người mổ u xơ cũng ăn được”.

Thư giật mình vì không nghĩ là chồng lại có “hiểu biết” như vậy. Anh không hỏi cô nhưng chắc là có đi xin tư vấn của ai đó rồi. Ăn xong, Hoan dựng giường cho Thư nửa nằm nửa ngồi. Thư than vẫn đau thì anh lại bảo: “Cố vận động cho ra hết máu độc”. Lần thứ 2 anh lại làm Thư ngạc nhiên.

Thư cứ nghĩ là chồng cô rồi sẽ không “trụ” được lâu vì anh ngại mấy cái việc “nhạy cảm” này. Hồi trước, Thư rủ chồng đi cùng cô chọn hàng ở siêu thị mà anh còn không đi vì cho rằng, đàn ông ai lại đi chọn đồ cho vợ. Ấy thế mà trong phòng hậu phẫu này, nhìn xung quanh toàn là các chị em “có vấn đề” nhưng chồng Thư vẫn cứ “hiên ngang” chăm vợ. Anh quay lưng lại “các bà bệnh nhân” để đứng tỉ mỉ xúc cho Thư ăn hết bát, khi thì phụ Thư lau người, chải tóc... Đến nỗi, mấy chị em trong phòng còn gọi anh là “người chồng của công chúng”.

Được mọi người khen chồng, tự nhiên, Thư lại thấy vui vui. Rồi Thư tự ngẫm, họ nói vậy chắc cũng “trúng”. Chồng Thư không biết nói ngọt nhưng lại dùng bữa cơm nóng mỗi tối để thay cho tình cảm của mình. Anh không hỏi thăm Thư đi công tác có mệt không nhưng Thư ghi nhận lúc cô bước vào nhà tắm khi về nhà thì đã thấy có mùi tinh dầu quế thơm phức khiến cô khoan khoái. Rồi lúc này đây, khi cô ốm đau, anh lại cắm cúi chăm cô thay cho những lời tình cảm, lãng mạn.

Thôi thì chồng cô yêu vợ ngầm, Thư tự an ủi và thấy mình hạnh phúc.

Chia sẻ

Hương Anh

Tin cùng chuyên mục

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua tóc mẹ còn xanh, tết thành bím tóc dày và dài đạp xe đi dạy học. Còn tôi ở nhà nhổ tóc sâu cho bố và xin tiền đi mua truyện tranh như một phần thưởng lớn lao.

Cái giá của bình yên và tự do

Cái giá của bình yên và tự do

23 tuổi, trong phần Sơ yếu lý lịch về bố, tôi viết: "Nhập ngũ năm 1968. Tham gia chiến dịch Tây Nguyên vào mùa Xuân năm 1975 và bị thương. Xuất ngũ năm 1979". Mỗi khi tôi hỏi bố rằng chiến tranh như thế nào, bố chỉ gói gọn trong 2 từ: "Khốc liệt".

Duyên muộn

Duyên muộn

Tin Xuân... sắp lấy chồng được bạn bè cô bàn tán rộn rã. Ai cũng mừng cho Xuân thoát ế, nhưng cũng băn khoăn liệu câu chuyện tình yêu đó có thật không... Ở tuổi này rồi, nếu lại bị thất tình thì tội Xuân lắm.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Chán cảnh... ở rể: Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải...

Làm mới những gì đã cũ

Làm mới những gì đã cũ

“Lam à, anh định lát cái sàn nhà, tiện thể vôi ve lại tường. Nhà cửa ở lâu cũng cũ nát cả rồi”, hôm đó, Thản e dè thổ lộ với vợ.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Bạn trai em là người nặng tình. Bằng chứng là khi yêu em nhưng anh ấy hình như vẫn lưu luyến với người yêu cũ.

Món quà của mẹ

Món quà của mẹ

Ngày em nhận lời yêu anh, các bạn em hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Yêu chàng là khổ đấy nhé”. Là bởi vì, anh là trai tỉnh lẻ, một mình lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Nơi em đến chơi với anh là gian trọ nhỏ, nằm trong khu của những lao động nghèo.

Nỗi lo con lấy vợ tây

Nỗi lo con lấy vợ tây

Từ ngày biết tin con trai du học bên Anh đang yêu cô gái người bản xứ, ông bà lòng dạ bồn chồn. Nhìn trên mạng xã hội, chúng đăng hình ôm nhau thắm thiết thế kia thì chắc hẳn đã yêu sâu nặng lắm rồi. Nỗi lo lắng của ông bà về chuyện con trai trưởng “mất gốc” với công việc thờ cúng tổ tiên có vẻ như đang thành hiện thực.