Sinh con ra tròn vẹn đã là một phước phần

Linh San
Chia sẻ

Khi con tôi chưa sinh ra, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng nó sẽ bị tự kỷ. Thâm tâm tôi tin rằng đứa trẻ sẽ chào đời suôn sẻ, vẹn toàn.

Tôi quyết định làm mẹ ở thời điểm bản thân chưa hề sẵn sàng. Không nhà cửa, không tiền tiết kiệm, không cả người đàn ông ở bên cạnh mình. Mà cũng chẳng phải quyết định, tôi "lỡ" mang bầu. Nhưng thời điểm ấy, người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi trong tôi cho rằng đã như vậy thì đẻ, tuổi này thu nhập ổn định, có con cũng được rồi.

Thế là tôi bầu, và đẻ. Chẳng suy nghĩ gì nhiều. Dù cũng trải qua một vài vấn đề khi mang bầu nhưng không đáng kể. Ngày sinh con, tôi nghĩ mọi lo lắng giờ đã qua đi. Mình sẽ là một bà mẹ hiện đại, chỉ cần con khỏe mạnh là được, không ép uổng con cái phải giỏi giang hơn người, phải học cao hiểu rộng… Bởi những áp lực tuổi thơ về chuyện học hành từng ám ảnh tôi.  

Nhưng đúng là chưa làm mẹ, thì những lời tuyên bố đó chỉ là lý thuyết. Sự kỳ vọng không hiển hiện, dễ thấy, mà nó như dòng chảy ngầm dưới biển sâu. Tôi bắt đầu so sánh con mình với những đứa trẻ xung quanh một cách vô thức. Từ việc bao giờ con biết lẫy, biết ngồi, biết bò, biết đi, cho tới việc khi nào con mọc răng, ê a những câu nói đầu tiên. Sự khiếm khuyết ám ảnh tôi tới từng giấc ngủ, còn sợ hãi hơn là thời điểm mang bầu. Tôi sợ con lớn lên không tròn vẹn, bị bạn bè trêu chọc, sau này sẽ trách hận tôi…

Sinh con ra tròn vẹn đã là một phước phần - 1

Vào một trong những khoảnh khắc lo sợ con bị chậm nói, tôi đã tham gia một loạt hội nhóm của những bố mẹ có con bị tự kỷ. Tại đây, lần đầu tiên tôi biết tới và được chứng kiến những hoàn cảnh éo le, xót xa đến vậy. Có những bà mẹ bỗng thành đơn thân sau khi phát hiện con mắc chứng tự kỷ, bị cả chồng và gia đình chồng chửi rủa, đổ tội, xa lánh… Có những gia đình không có tiền can thiệp cho con ở thời điểm vàng, chấp nhận con lớn lên thiệt thòi, khiếm khuyết. Có vô số những mẩu tâm sự chan đầy nước mắt khi những đứa trẻ khác biệt bị từ chối nhập học, bị xử tệ khi đến trường, không chỉ bởi bạn bè cùng trang lứa mà còn bởi người lớn, thậm chí bởi thầy cô giáo. Chúng buồn và tủi thân 1, thì cha mẹ chúng buồn và tủi thân 10, đặc biệt là những người mẹ.

Ai cũng mong con mình đặc biệt, dù nhận ra điều đó hay không. Nhưng là đặc biệt theo kiểu thiên tài, chứ không phải đặc biệt theo kiểu tự kỷ.

Tuy nhiên, giữa những câu chuyện buồn bã, tối tăm ấy, vẫn có không ít thông điệp tràn đầy hy vọng. Đó là những người mẹ dù phải bỏ lại sự nghiệp để ở nhà đồng hành cùng con, nhưng đổi lại "trái ngọt" là con tiến bộ từng ngày. Đó là những chia sẻ vỡ oà về lần đầu nghe con gọi "mẹ", khi con viết được những chữ đầu tiên ngay hàng thẳng lối. Đó là khi con phát triển "tài lẻ" của mình và đạt được thành công. Đó là những ông bố nhất định, dù khó khăn vất vả đến mấy, cũng chẳng buông tay…

Sinh con ra tròn vẹn đã là một phước phần - 2

Sinh con ra tròn vẹn đã là một phước phần - 3

Sau này, khi con đã nói liến thoắng như chim, và những nỗi lo sợ con bị tự kỷ lùi xa dần, tôi vẫn ở lại trong những hội nhóm đó. Bởi những câu chuyện về trẻ tự kỷ dạy cho tôi quá nhiều bài học về sự kiên trì, cảm thông, hy vọng. Mỗi khi gặp phải khó khăn trong hành trình nuôi con, hay những lúc bị cuốn vào làn sóng "thi đua", mong muốn con "hoàn hảo", một mẩu chia sẻ lại hiện ra trước mắt tôi như lời thức tỉnh. Con người vốn dĩ tham lam, không biết giới hạn nào là đủ. Thỉnh thoảng va vào những câu chuyện và hình ảnh nhói lòng, tôi lại thầm nhắc mình: "Sinh con ra tròn vẹn đã là một phước phần".

Gửi những bậc cha mẹ có con bị tự kỷ, tôi khâm phục và ngưỡng mộ các bạn. Tôi không thể hiểu hết những gì các bạn đang trải qua, nhưng tôi hiểu rằng các bạn đang rất nỗ lực, và rằng những điều các bạn làm được vô cùng đáng quý và vĩ đại. Cuộc hành trình này có thể là một thử thách lớn, và mỗi ngày lại là một cuộc chiến mới, có những lúc tưởng chừng bế tắc không lối thoát. Nhưng tình yêu vô điều kiện mà các bạn dành cho con là sức mạnh vượt lên mọi loại sức mạnh khác.

Tôi mong rằng các bạn sẽ luôn tìm thấy sự hỗ trợ và động viên từ những người xung quanh, và luôn được nhắc nhớ rằng trong cuộc hành trình này, các bạn không hề cô đơn.

Chia sẻ

Linh San

Tin cùng chuyên mục

Hy sinh hết mình hay đang tự đánh mất chính mình?

Hy sinh hết mình hay đang tự đánh mất chính mình?

Em lấy chồng đã 10 năm, cũng là 10 năm em lui về phía sau để làm hậu phương cho anh ấy phấn đấu sự nghiệp. Em từ chối những cơ hội thăng tiến, chấp nhận làm một công việc nhàng nhàng để có thời gian đón con, cơm nước. Nhà cửa lúc nào cũng sạch bong, cơm dẻo canh ngọt chờ chồng.

Dâu vụng, dâu khéo

Dâu vụng, dâu khéo

Vừa rồi, bác họ em trong miền Nam ra chơi, rồi ở lại nhà chồng em mấy ngày. Trước khi về, bác có gặp riêng em và bảo em thật thà, ngoan hiền nhưng mộc mạc quá. Bác để ý thấy chị dâu em thì khéo léo, giỏi ngoại giao nên hình như lấy lòng được mẹ chồng hơn em. Bác bảo em cũng nên thay đổi. Em cứ suy nghĩ mãi về lời khuyên của bác. Nhưng bảo em cười nói, nịnh nọt, “chiều lòng, đón...

Người gieo hạt lành

Người gieo hạt lành

Tôi vẫn nhớ hình ảnh cô giáo bước vào lớp một ngày đặc biệt, tà áo dài nhẹ như một cánh chim trắng lướt qua khung cửa. Ánh nắng đầu ngày khẽ nghiêng xuống, vẽ lên bảng đen một vệt sáng vàng mảnh như sợi tơ. Trong khoảnh khắc ấy, không gian bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Về nhà

Về nhà

Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.

CÓ PHẢI LY HÔN LÀ ÍCH KỶ KHÔNG, TÂM GIAO ƠI?

CÓ PHẢI LY HÔN LÀ ÍCH KỶ KHÔNG, TÂM GIAO ƠI?

Em muốn ly hôn, nhưng nghĩ đến ánh mắt của con, đến cha mẹ hai bên, em lại sợ. Sợ bị nói là người đàn bà hư hỏng. Sợ bị coi là kẻ phản bội. Sợ làm con mình tổn thương.

Hỏi mình trước lúc buông tay

Hỏi mình trước lúc buông tay

Có những cặp đôi quyết định ly hôn chóng vánh để rồi nhiều năm về sau họ nói rằng: Giá như ngày ấy họ bình tĩnh hơn. Ly hôn, nói ra thì thật dễ, nhưng thương tổn nó để lại thì rất sâu…

Khi ta 19

Khi ta 19

19 tuổi là hiện thân nguyên sơ nhất của cái "liều" mà lá số tử vi đã gọi tên. Tôi liều lĩnh đắm mình trải nghiệm các mối quan hệ xã hội phong phú, gặp gỡ và vấp ngã. Thật may, tuổi 19 đã cho tôi đi qua ánh sáng, sự sôi động để tôi không hề nuối tiếc rằng: tôi đã có một thanh xuân thật đẹp và dám thử thách bản thân mình.

Tài sản thừa kế

Tài sản thừa kế

Từ sáng thấy mẹ trở mệt, Lan Anh liền nhắn tin lên nhóm gia đình: “Anh chị định đưa bà vào viện vì bà mệt nặng hơn thường ngày. Các em về họp bàn nhé”

Làm việc nhà cho vợ

Làm việc nhà cho vợ

Thảo vừa về đến nơi thì thấy Hùng, chồng cô đang lúi húi lau nhà. Cô liền nói: “Tốt quá, anh lau nhà rồi đấy à. Em cũng định tối nay làm”.