Nhớ bà!

Anh Vũ
Chia sẻ

Ngày bà mất, cháu gái ở bên. Bà thở cái dài thượt rồi bà đi. Cháu cứ ngắm bà, sờ bà, ôm bà cho đỡ nhớ...

Tương truyền tuổi gà và tuổi chuột không hợp nhau. Ở gần là như nước với lửa, xung khắc, cãi nhau chí choé. Xưa còn bé thấy đúng y như vậy thật.

Ấy vậy mà cháu đậu đại học, cứ lúc nào về quê nghỉ lễ xong chào tạm biệt là bà khóc đầu tiên, sau có thằng cháu nhỏ nữa thì là nó khóc.

Lúc bà bị tai biến, bà nằm một chỗ quên hết mọi người thì cháu gái mà vô buồng tạm biệt đi tàu ra Thủ đô là bà vẫn cứ khóc, mếu. Mà có nói được đâu vì phải mở 1 lỗ ở cổ, liệt nửa người...

Ngày bà bị tai biến, cháu gái tập gym bê bà lên viện. Nhà chả có ai... Mà ai cũng bận nên cả mùa Hè cháu chăm bà gần như 24/7. Ai cũng khen cháu giỏi, khoẻ. Tới hôm cháu stress vì khoa cấp cứu cứ người vô người ra, người đi người còn rồi không được đi học vân vân mây mây, cháu lăn đùng ra cứng đờ rồi cấp cứu luôn. Bà phòng trong nằm cứ thấp thỏm, cháu ở ngoài bác sĩ quây không lấy được ven... Cháu bị tụt canxi, người cứng nhưng mồm la to lắm.

Cháu chăm bà bệnh, cháu hát bà nghe... Bác y tá trưởng đè đầu cháu mắng rằng là mi đang hát vui trên nỗi đau của người khác. Người ta vô đây chỉ có buồn và khóc.

Nhớ bà! - 1

Ngày bà mất, cháu gái ở bên. Bà thở cái dài thượt rồi bà đi. Cháu được mẹ sai canh bà trong buồng còn mọi người ở ngoài chạy đi chạy lại làm lễ các thứ. Cháu cứ ngắm bà, sờ bà, ôm bà cho đỡ nhớ... Lúc đó chả sợ sệt hay nghĩ gì nữa.

Bà mất ngày thứ 3. Lúc cả nhà quỳ tụng đưa bà về Cõi, cháu mệt lử, cộng thêm tiếng tụng đều đều của thầy cúng, cháu lăn đùng ra ngủ gật.

Và cũng ngày thứ 3, cháu đã nhắm mắt mơ thấy bà luôn. Tự hào ghê. Trong mơ, bị bà đuổi đánh quanh sân chùa. Đứa cháu khùng điên ngày thường trêu bà riết rồi mơ cười sặc nước cái tỉnh luôn... Kể cho thầy cúng và mọi người thì ai cũng mắng, kêu là người mất không được đụng vô vì họ khó về với Cõi Ta Bà. À thì ra vì vậy mà bà về đuổi.

Chưa hết! Suốt 49 ngày mơ bà riết. Kể cả về sau này cũng vậy. Hễ ốm là đêm bà về, béo trắng, thơm, ôm rồi thương cháu.

Cháu gái hôm nay bình thường và rất nhớ bà!

P/S: Xưa cháu tập gym uống bột đậu, bà trồng vừng lạc rồi đậu các thứ cho uống đấy. Mãi tới khi bà mất, có hũ đậu mọt cắn nát rồi cháu vẫn không vứt đi vì nhớ bà. Giờ đi ngủ mong được gặp bà về xoa mắt đau cả chân đau.

Chia sẻ

Anh Vũ

Tin cùng chuyên mục

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua tóc mẹ còn xanh, tết thành bím tóc dày và dài đạp xe đi dạy học. Còn tôi ở nhà nhổ tóc sâu cho bố và xin tiền đi mua truyện tranh như một phần thưởng lớn lao.

Cái giá của bình yên và tự do

Cái giá của bình yên và tự do

23 tuổi, trong phần Sơ yếu lý lịch về bố, tôi viết: "Nhập ngũ năm 1968. Tham gia chiến dịch Tây Nguyên vào mùa Xuân năm 1975 và bị thương. Xuất ngũ năm 1979". Mỗi khi tôi hỏi bố rằng chiến tranh như thế nào, bố chỉ gói gọn trong 2 từ: "Khốc liệt".

Duyên muộn

Duyên muộn

Tin Xuân... sắp lấy chồng được bạn bè cô bàn tán rộn rã. Ai cũng mừng cho Xuân thoát ế, nhưng cũng băn khoăn liệu câu chuyện tình yêu đó có thật không... Ở tuổi này rồi, nếu lại bị thất tình thì tội Xuân lắm.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Chán cảnh... ở rể: Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải...

Làm mới những gì đã cũ

Làm mới những gì đã cũ

“Lam à, anh định lát cái sàn nhà, tiện thể vôi ve lại tường. Nhà cửa ở lâu cũng cũ nát cả rồi”, hôm đó, Thản e dè thổ lộ với vợ.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Bạn trai em là người nặng tình. Bằng chứng là khi yêu em nhưng anh ấy hình như vẫn lưu luyến với người yêu cũ.

Món quà của mẹ

Món quà của mẹ

Ngày em nhận lời yêu anh, các bạn em hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Yêu chàng là khổ đấy nhé”. Là bởi vì, anh là trai tỉnh lẻ, một mình lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Nơi em đến chơi với anh là gian trọ nhỏ, nằm trong khu của những lao động nghèo.