Chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng

Mai Phương
Chia sẻ

Cuộc sống chẳng khi nào hết khó khăn và đầy biến số, không phải lúc nào chúng ta cũng bước đi một cách vững vàng tới vinh quang. Nhưng chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng.

Đầu năm 2023, sau một năm thành công và dư giả số vốn lớn, Minh nghỉ việc và quyết tâm khởi nghiệp bằng chuỗi tiệm trà bánh chuẩn Âu mà cô ấp ủ từ thời sinh viên. Sau 1 năm, đầu tháng 1 vừa rồi quán đăng tin sang nhượng toàn bộ nội thất và đồ bếp trên một fanpage chuyên sang nhượng cửa hàng, bài đăng bằng tài khoản ẩn danh.

Vì đã cùng tham gia hỗ trợ thiết kế nội thất cho tiệm những ngày đầu nên tôi nhận ra ngay. Gọi điện hỏi thăm, Minh nói: "Chỗ bạn thân, thú thật là tôi không gắng gượng nổi nữa. Tiệm chỉ lãi nhỏ vào tháng khai trương, các tháng sau đó vừa hòa vừa bù lỗ. Tết đến nơi rồi, tôi thanh lý hết để có thêm tiền mua vé máy bay về Hà Nội và mua sắm quà cho 2 bên gia đình, còn biếu thêm cho ông bà nội ngoại. Năm nào cũng tay xách nách mang đi về, năm nay dù khó vẫn phải gồng cho qua mấy ngày Tết".

Minh là đứa giỏi giang và tham vọng trong nhóm bạn thân chơi chung của tôi, hai vợ chồng đều làm việc cho tập đoàn lớn. Năm vừa rồi với nó là một cú "tất tay" với tham vọng khởi nghiệp thành công sẽ mua thêm nhà rồi đón bố mẹ 2 bên vào TP.HCM dưỡng già, tránh những đợt trái gió trở trời khắc nghiệt ngoài Bắc. Thế nhưng con đường khởi nghiệp không dễ dàng như Minh nghĩ, thương trường chông gai, kinh tế sụt giảm, sức tiêu dùng kém khiến Minh tiêu sạch số vốn lớn. Không những thế, chồng Minh bị cho thôi việc trong đợt layoff cuối năm để giảm thiểu chi phí. Nhìn hai đứa con thì vẫn vui vẻ đi học trường quốc tế mỗi ngày, Minh hiểu rằng nếu ra Tết hai vợ chồng không kiếm nhanh được việc làm, năm sau cả hai con sẽ phải chuyển trường.

Thế nhưng, đó là tương lai xa, còn nỗi lo trước mắt là chi phí quà cáp dành cho cái Tết mà hằng năm hai vợ chồng thường chi trả trong mỗi đợt về Hà Nội - năm nay bỗng trở thành một nỗi lo khổng lồ. Gia đình của Minh - với vợ chồng thành đạt, con cái xinh đẹp sáng láng luôn là niềm tự hào của bố mẹ hai bên, và Minh không muốn một năm xuống dốc của mình làm mất đi niềm tự hào lấp lánh trong mắt cha mẹ.

Chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng - 1

Giọng của Minh càng về cuối câu chuyện càng nghẹn lại. Dù đã được dự đoán trước, tình hình kinh tế năm 2023 tệ hơn chúng ta nghĩ. Xung quanh tôi, nhiều chủ doanh nghiệp vẫn đang cố gắng cầm cự và có người đã phải cầm cố tài sản để vay tiền ngân hàng duy trì hoạt động. Còn người làm công ăn lương như tôi và đa số bạn bè đang xử lý khối lượng công việc gấp đôi bình thường với áp lực gấp ba và số lương (nếu may mắn thì) vẫn như cũ.

Anh đồng nghiệp cũ của tôi cũng bị cắt giảm trong đợt rà soát cuối năm, nhưng không dám nói với vợ. Ngày ngày đúng giờ, anh vẫn dậy sớm, cầm cặp lồng cơm mà vợ chuẩn bị sẵn ra khỏi nhà, hòa vào dòng người tấp nập. Anh đi vào quán cà phê sáng, gọi đen đá không đường loại 25 ngàn/cốc, vừa uống cà phê vừa ăn hết phần cơm vợ chuẩn bị, mở laptop ra rải CV trên các kênh tìm việc. 2 tiếng sau, anh thay bộ đồ xe ôm công nghệ, đeo khẩu trang dày và mở app nhận những cuốc đầu tiên. Vợ anh vừa sinh em bé, anh không muốn cô ấy phải lo nghĩ nhiều.

Chúng ta đều có một gia đình để lo lắng, một vòng tròn xã hội để cố gắng khẳng định mình. Và đương nhiên, ai cũng kỳ vọng vào những điều tốt đẹp rực rỡ. Càng có tuổi và gánh trên vai nhiều trách nhiệm, khao khát có một vị trí vững chắc trong gia đình và xã hội càng lớn, khao khát được công nhận và tưởng thưởng cũng vì thế mà nhiều theo từng năm. Thế nhưng, cuộc đời mấy ai dễ dàng có được những gì mà mình mong muốn, nhất là trong một năm khó khăn như năm nay.

Chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng - 2

Và cho dù đã trải qua một năm không thuận lợi, thì cũng chẳng điều gì có thể ngăn cản chúng ta sống thật với chính mình trong hiện tại (dù đôi lúc điều đó thật khó khăn). Chồng của Minh đã đứng ra lo liệu tất cả. Anh gọi điện về nội ngoại nói ngắn gọn sự tình và xin phép mời cha mẹ hai bên vào Sài Gòn ăn một cái Tết miền Nam cho "đổi gió". Không hẹn mà gặp, bà nội và bà ngoại đều trả lời: "Các con cứ về đi, không cần quà cáp biếu xén gì cả. Chỉ cần các con về là được rồi!".

Anh đồng nghiệp của tôi, sau những ngày dầm mưa dãi nắng trên đường thì đã kịp phỏng vấn một công ty công nghệ hẹn ra Tết bắt đầu. Lương thấp hơn lương cũ một chút, nhưng cũng làm anh thở phào nhẹ nhõm. Sau 3 tháng chạy xe ôm công nghệ, khuôn mặt anh bạc đi vì nắng gió. Anh vui mà không biết khoe với vợ thế nào, cho đến một đêm anh thấy cô lén dậy lấy chiếc áo chạy xe của mình đi giặt, vội vàng là khô rồi bỏ lại vào cốp. Nắng gió không quật ngã được anh, vậy mà đêm đó anh đã khóc.

Cuộc sống không khi nào hết khó khăn và đầy biến số, không phải lúc nào chúng ta cũng bước đi một cách vững vàng tới vinh quang. Nhưng chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng (*), bởi chúng ta vẫn còn có nhau, và vẫn còn có một nơi để trở về. Bằng những cách thật đơn giản, chúng ta sẽ cùng nhau vun vén cuộc sống để ngày lại ngày trôi qua thật ấm áp. Rồi một năm mới đến, chúng ta lại ôm mộng lớn trở mình thành rồng, bay cao, bay xa. Hoặc, sẽ là những người bình thường, nhưng hạnh phúc khi thấy đủ.

(*) Một phần lời trong bài hát "Nơi pháo hoa rực rỡ".

Chia sẻ

Mai Phương

Tin cùng chuyên mục

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua

Ngày hôm qua tóc mẹ còn xanh, tết thành bím tóc dày và dài đạp xe đi dạy học. Còn tôi ở nhà nhổ tóc sâu cho bố và xin tiền đi mua truyện tranh như một phần thưởng lớn lao.

Cái giá của bình yên và tự do

Cái giá của bình yên và tự do

23 tuổi, trong phần Sơ yếu lý lịch về bố, tôi viết: "Nhập ngũ năm 1968. Tham gia chiến dịch Tây Nguyên vào mùa Xuân năm 1975 và bị thương. Xuất ngũ năm 1979". Mỗi khi tôi hỏi bố rằng chiến tranh như thế nào, bố chỉ gói gọn trong 2 từ: "Khốc liệt".

Duyên muộn

Duyên muộn

Tin Xuân... sắp lấy chồng được bạn bè cô bàn tán rộn rã. Ai cũng mừng cho Xuân thoát ế, nhưng cũng băn khoăn liệu câu chuyện tình yêu đó có thật không... Ở tuổi này rồi, nếu lại bị thất tình thì tội Xuân lắm.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Chán cảnh... ở rể: Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải...

Làm mới những gì đã cũ

Làm mới những gì đã cũ

“Lam à, anh định lát cái sàn nhà, tiện thể vôi ve lại tường. Nhà cửa ở lâu cũng cũ nát cả rồi”, hôm đó, Thản e dè thổ lộ với vợ.

Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

Bạn trai em là người nặng tình. Bằng chứng là khi yêu em nhưng anh ấy hình như vẫn lưu luyến với người yêu cũ.

Món quà của mẹ

Món quà của mẹ

Ngày em nhận lời yêu anh, các bạn em hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Yêu chàng là khổ đấy nhé”. Là bởi vì, anh là trai tỉnh lẻ, một mình lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Nơi em đến chơi với anh là gian trọ nhỏ, nằm trong khu của những lao động nghèo.

Nỗi lo con lấy vợ tây

Nỗi lo con lấy vợ tây

Từ ngày biết tin con trai du học bên Anh đang yêu cô gái người bản xứ, ông bà lòng dạ bồn chồn. Nhìn trên mạng xã hội, chúng đăng hình ôm nhau thắm thiết thế kia thì chắc hẳn đã yêu sâu nặng lắm rồi. Nỗi lo lắng của ông bà về chuyện con trai trưởng “mất gốc” với công việc thờ cúng tổ tiên có vẻ như đang thành hiện thực.