Có đêm nó khóc nhiều, hàng xóm không ngủ được họ lần lượt sang gõ cửa trách móc tôi là mẹ trẻ ranh không biết chăm con làm phiền người khác lại càng đẩy tôi thêm căng thẳng.
Cách đây mấy năm tôi quen và yêu Thái. Đến khi có thai thì mới biết anh ta đã có vợ con rồi nên không thể cưới được. Khi đó tôi vẫn còn đang là sinh viên năm cuối, nhà ở quê nghèo lắm mà tôi cũng chẳng dám về sợ đem nỗi nhục nhã về cho bố mẹ.
Lúc biết tôi có thai thì Thái trở mặt luôn, có tháng anh chu cấp tiền có tháng thì không. Thực tế chính bản thân anh cũng chẳng nuôi nổi mình, kinh tế toàn phụ thuộc vợ nên chẳng thể lo cho tôi và cái thai.
Lúc biết tôi có thai thì Thái trở mặt luôn, có tháng anh chu cấp tiền có tháng thì không. (Ảnh minh họa)
Đến hôm đi đẻ cũng một mình tôi vào viện, nhìn ai cũng có người thân đi cùng, chăm sóc tận tình mà xót xa cho phận mình. Cũng may tôi sinh thường nên được về sớm, tiền viện phí được bạn bè cho vay cũng đủ. Về căn phòng trọ nhỏ bé, mỗi mình vật lộn với con trước bao nhiêu ánh mắt dò xét tôi càng thấy đời cay đắng. Tôi hận bố đứa trẻ, hận chính bản thân mình vì quá dại dột. Và rồi tôi hận cả đứa bé, cứ nghe tiếng khóc của con là đầu óc quay cuồng, điên đảo.
Nhiều lúc con khóc dỗ mãi không chịu níu, có đêm con khóc nhiều, hàng xóm không ngủ được họ lần lượt sang gõ cửa trách móc tôi mẹ trẻ ranh không biết chăm con làm phiền người khác lại càng đẩy tôi thêm căng thẳng.
Khổ hơn nữa, từ khi sinh xong, tôi không thể đi làm, Thái cũng mất hút không liên lạc thành thử tiền không có, sức cùng lực kiệt khiến tôi trầm cảm nặng. Trong lúc cùng quẫn, tôi đã nảy ra một ý định điên rồ là mang con bỏ đâu đó mong có người thương xót nuôi, cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn người mẹ không ra gì này. Thế nhưng tôi lại sợ hãi nếu người ta phát hiện ra mình bỏ con bắt quay lại nhận đứa trẻ thì xấu hổ, nhục nhã lắm.
Trong lúc cùng quẫn, tôi đã nảy ra một ý định điên rồ... (Ảnh minh họa)
Đang mải ngó về phía con, tôi bị đàn kiến vàng dưới chân cắn cho đau buốt, lúc đó mới giật mình nhìn xuống nghĩ tới con, thẳng bé đỏ hỏn, người toàn hơi sữa mà để dưới đám cỏ ấy thì lũ kiến, hay côn trùng chẳng phải sẽ bu lại cắn con sao. Nghĩ tới đây, tôi như bừng tỉnh chạy một mạch về phía con, ôm ấp con vào lòng cho bú, ôm con đến lúc bình tĩnh hẳn mới lên đường bắt xe về. Cũng từ giây phút ấy, tôi chỉ nghĩ dù có khổ đến mấy cũng phải nuôi con bằng được.
Giờ con tôi đã vào lớp 1, tôi cũng bươn trải biết bao nhiêu công việc từ bán nước, bán rau và giờ đã có một cửa hàng quần áo nho nhỏ để 2 mẹ con sinh sống.
Mỗi lần nghĩ lại chuyện trước kia tôi từng vứt bỏ con mà thấy tội lỗi quá. Cũng tại tôi nhẹ lòng, yêu sai người nên lỡ dở 1 đời mà làm khổ cả con. Cũng may bản năng của người mẹ và lương tâm sớm thức tỉnh thôi thúc tôi chạy quay lại chứ không bây giờ sẽ sống trong dằn vặt, đau khổ cả đời không yên.
Trải qua bao nhiêu cay đắng giờ tôi đã nhận ra con cái là tài sản quý giá nhất của những người làm cha mẹ. Thế nên dù có khổ đến đâu, sống chết cũng không thể bỏ rơi đứa con mình đứt ruột đẻ ra, như vậy quá tàn nhẫn.
Trầm cảm sau sinh ảnh hưởng thế nào đến sức khỏe và cuộc sống?
Hiện nay vẫn có nhiều người xem nhẹ chứng trầm cảm sau sinh con, chỉ đến khi bản thân thật sự trải qua thì mới hiểu căn bệnh này có sức ảnh hưởng ghê gớm đến sức khỏe và cuộc sống.
Đối với bản thân người mẹ, trầm cảm sau sinh con có thể khiến mẹ bị suy dinh dưỡng, sụt cân, suy nhược thần kinh, có những suy nghĩ hoang tưởng và dễ dẫn đến hành vi nguy hiểm, tự gây hại cho bản thân.
Khi đã bị trầm cảm sau sinh con thì người mẹ sẽ không có đủ tâm trí để chăm sóc cho gia đình và đứa con sơ sinh được tốt, gia đình vì thế sẽ không được vui vẻ. Đặc biệt, khi trầm cảm nặng thì người mẹ thường hay có suy nghĩ tự tử, một số người bị rối loạn tâm thần và luôn có cảm giác bị hại nên luôn tìm cách để trả thù hay đối phó với mọi người muốn đến gần mình. Thực tế đã chứng minh, có rất nhiều vụ việc đau lòng xảy ra khi phụ nữ bị trầm cảm sau sinh con