Ngày ngày sắc thuốc cầu cháu nội, mẹ chồng tá hỏa khi lỡ tay nhặt được vật lạ trong phòng con dâu

Thy Dung
Chia sẻ

Tôi từng nghĩ, trên đời này, không gì đau lòng bằng việc con cái bất hiếu. Nhưng hóa ra, còn có một nỗi đau khác âm ỉ hơn, xót xa hơn, đó là... bị chính người mình thương nhất lừa dối.

Tôi có một cậu con trai độc đinh, lấy vợ khi đã gần 30 tuổi. Ngày hai đứa cưới nhau, tôi mừng như bắt được vàng. Họ không giàu sang gì, nhưng vợ chồng thuận hòa là quý. Tôi chỉ mong sau đám cưới, nhà cửa có thêm tiếng cười trẻ nhỏ, để tôi còn có cháu mà bồng bế lúc tuổi già.

Vậy mà chờ mãi, chờ hoài. Một năm trôi qua, bụng con dâu vẫn lép kẹp. Họ thì cứ nói “đang kế hoạch”, “đợi kinh tế ổn hơn”, nhưng tôi không tin. Đến tôi còn chẳng dám ăn ngon mặc đẹp, dành dụm từng đồng gửi cho chúng, thì kinh tế nào mới là đủ?

Thấy con dâu xanh xao, tôi nghĩ chắc nó yếu người, nên không trách. Tôi bắt đầu lặng lẽ lo lắng cho nó, mua thuốc bổ, sắc thuốc Bắc. Từ những hiệu thuốc lớn nhỏ, đến những bài thuốc dân gian truyền miệng, tôi đều thử. Có lần nghe người quen mách, tôi còn đi xe gần 5 tiếng lên tận vùng núi, tìm một ông thầy lang già để xin bài thuốc giúp dễ thụ thai. Tôi không tiếc gì, miễn là có cháu.

Ngày ngày sắc thuốc cầu cháu nội, mẹ chồng tá hỏa khi lỡ tay nhặt được vật lạ trong phòng con dâu - 1

Tôi làm mọi thứ để mong sớm có cháu. (Ảnh minh họa)

Tôi không hề ép buộc. Mỗi lần đưa thuốc cho con dâu, tôi đều nhẹ nhàng:

- Con cố gắng uống nhé. Cái này mẹ xin tận trên núi về đó. Mẹ mong sớm được bế cháu.

Nó chỉ cười, gật đầu. Còn hứa sẽ cố gắng. Tôi ôm hy vọng. Rồi một buổi chiều, con trai và con dâu đều đi vắng. Trời se lạnh, tôi tính lên phòng tìm cái chăn len cũ cất từ năm ngoái. Khi cúi xuống giường để kéo vali ra, tôi thấy dưới gầm giường có thứ gì đó sáng lấp lánh. Tôi đưa tay nhặt lên, vừa nhìn thấy, tim tôi như rơi xuống đất. Là thuốc tránh thai. Còn nguyên, chỉ thiếu vài viên. Tôi chết lặng.

Hóa ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu kỳ vọng của tôi... đều là vô ích. Con dâu tôi không hề yếu, cũng không hiếm muộn. Nó chủ động không muốn có con.

Tôi không muốn thành “người mẹ chồng độc đoán”, không muốn bị gắn mác “ép con dâu đẻ”. Nhưng tôi cũng không thể giả vờ không biết, không thể tiếp tục nấu thuốc cho một người đang cố tình tránh thai sau lưng tôi. Cảm giác đó… đau lắm.

Tôi đã định bụng hôm sau sẽ nói chuyện thẳng thắn. Nhưng rồi khi nhìn con dâu tất tả đi làm về, quần áo lấm tấm mồ hôi, vẫn lễ phép chào tôi và hỏi:

- Mẹ ăn cơm chưa? Con nấu nhé?

Tôi lại nghẹn lời và phân vân không biết mình nên làm gì vào lúc này?

Bài tâm sự được gửi từ độc giả có email: dan…@gmail.com

* Mẹ bầu có tâm sự có thể chia sẻ với chúng tôi qua email: bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Thy Dung

Tin cùng chuyên mục

“Anh cả mất rồi, mẹ ở với ai?”

“Anh cả mất rồi, mẹ ở với ai?”

Sau khi lo việc hậu sự cho anh cả xong xuôi, 3 đứa con trai và 2 đứa con gái mở cuộc họp gia đình bàn chuyện nuôi mẹ thế nào khi anh cả không còn nữa. Bởi chị dâu cả cũng đang bị bệnh, chẳng thể nuôi mẹ như khi còn anh cả. Lần lượt 5 đứa con hỏi mẹ nhưng cũng như đang tự hỏi nhau: “Anh cả mất rồi, mẹ ở với ai?”.