“Em cứ đẻ đi, anh nuôi”, nhưng tôi không ngờ, câu đó lại dành cho một người khác

Khánh Mây
Chia sẻ

Tôi như hóa đá. Tôi là vợ. Vậy người kia là ai? Tôi không dám tra hỏi. Tôi sắp sinh, bụng đã to vượt mặt, chân phù đến mức phải mang dép người già. Tôi nghĩ mình nên chờ, vì nếu anh thật sự phản bội, tôi cần bằng chứng.

Tôi gặp anh vào một ngày mưa tháng 7, khi đang ngồi co ro dưới mái hiên bệnh viện, chờ mẹ hoàn tất ca hóa trị. Anh đưa tôi một chiếc áo mưa, mượn cớ ngồi lại cạnh tôi thật lâu. Mọi thứ bắt đầu nhẹ nhàng như thế. Một tình yêu đủ dịu dàng để khiến tôi - cô gái luôn hoài nghi đàn ông dần mềm lòng.

Khi cưới, tôi đã nghĩ cuộc đời mình từ đây có chốn bình yên. Anh thương tôi, hay chí ít là tôi từng tin như thế. Mỗi bữa cơm tôi nấu, anh đều gắp thêm một miếng; mỗi lần tôi ốm, anh đều hỏi han, mua thuốc tận tình. Anh hay xoa bụng tôi và thủ thỉ: “Em cứ đẻ đi, anh nuôi. Cả mẹ, cả con, anh nuôi hết”. Câu nói đó, nghe giản dị thôi nhưng khiến tôi khóc thầm trong đêm vì hạnh phúc.

Thai kỳ của tôi không dễ dàng. Tôi nghén dữ dội, sụt cân, tụt huyết áp, người lúc nào cũng mệt lả. Thế nhưng tôi không dám than nhiều, vì sợ chồng lo. Những hôm tôi ngồi bệt dưới sàn nhà, chán ăn đến mức chỉ nuốt được nửa chén cháo, anh lại ngồi cạnh, vuốt lưng tôi và nói: “Ráng lên em, vì con, vì tụi mình”.

“Em cứ đẻ đi, anh nuôi”, nhưng tôi không ngờ, câu đó lại dành cho một người khác - 1

Thế nhưng tôi bắt đầu để ý anh hay cầm điện thoại cười một mình, hay về nhà muộn hơn và thơm mùi nước hoa lạ. Một hôm anh đang ngủ, điện thoại anh đổ chuông. Trên màn hình là dòng chữ: “Vợ yêu”.

Tôi như hóa đá. Tôi là vợ. Vậy người kia là ai? Tôi không dám tra hỏi. Tôi sắp sinh, bụng đã to vượt mặt, chân phù đến mức phải mang dép người già. Tôi nghĩ mình nên chờ, vì nếu anh thật sự phản bội, tôi cần bằng chứng.

Tôi sinh con trai vào một ngày đầu đông. Anh bế thằng bé lên, cười lớn: “Giống anh như đúc!”. Tôi thì khóc. Vừa vì hạnh phúc, vừa vì lo sợ. Liệu gia đình này còn giữ được không?

Ba tuần sau sinh, tôi tìm thấy đoạn tin nhắn cũ của anh và người kia trong điện thoại anh: “Em cứ đẻ đi, anh nuôi”. "Anh hứa đấy nhé. Em sợ làm mẹ đơn thân lắm". 

Tôi run tay, tim đập mạnh như muốn nổ tung. Hóa ra… câu nói khiến tôi sống sót suốt thai kỳ lại không dành cho mình. Tôi không gào lên, không đánh ghen, không ném vỡ bất cứ thứ gì. Tôi chỉ ôm con, khóc cạn nước mắt trong đêm.

Hôm sau, tôi đưa con về nhà ngoại. Mẹ tôi nhìn tôi, rồi chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì, con kể mẹ nghe”. Tôi kể. Rất chậm, như thể chỉ cần nói nhanh một chút, mình sẽ vỡ thành trăm mảnh. Mẹ không trách. Bà chỉ bảo: “Con cứ ở đây. Lấy lại sức đã. Mọi quyết định để sau”.

“Em cứ đẻ đi, anh nuôi”, nhưng tôi không ngờ, câu đó lại dành cho một người khác - 2

Anh đến tìm tôi sau đó 3 ngày. Đứng ngoài cổng, tay ôm túi bỉm sữa, mặt trắng bệch vì thiếu ngủ. Anh xin lỗi. Khóc. Nói rằng người đó chỉ là một lần lầm lỡ, rằng con anh là đứa bé tôi vừa sinh. Rằng anh sẽ làm lại từ đầu, miễn là tôi cho anh cơ hội. Tôi im lặng rất lâu. Rồi nói:

- Em từng nghĩ câu ‘Em cứ đẻ đi, anh nuôi’ là một lời thề thiêng liêng. Em đã tin nó suốt những ngày mệt mỏi nhất của thai kỳ. Nhưng giờ em biết, lời nói không đủ nuôi một gia đình.

Tôi không chấp nhận ly hôn ngay. Tôi bảo anh:

- Em sẽ nuôi con, còn anh thì tự hỏi mình xem có còn đủ tư cách làm bố không.

Ba tháng sau, anh vẫn đều đặn gửi tiền, mua đồ, xin phép được gặp con, dù tôi chưa một lần trả lời. Tôi chưa biết tha thứ hay không, nhưng tôi biết, mình đang mạnh mẽ hơn từng ngày. Là một người mẹ, tôi không còn sống vì cảm xúc nhất thời nữa. Bởi vì đứa trẻ này xứng đáng được yêu thương bằng sự thật, không phải bằng những câu nói đẹp đẽ dành sai người.

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục