Đêm tân hôn vợ thừa nhận "không chắc đứa bé là con ai", tôi như rơi xuống vực

Khánh Mây
Chia sẻ

Đêm tân hôn của chúng tôi không có pháo hoa, không có khoảnh khắc ngọt ngào như bao cặp đôi khác. Chỉ có một câu nói nhẹ như hơi thở, nhưng đủ sức khiến tôi thấy mình bị đẩy thẳng xuống một cái vực sâu không đáy.

- Anh… đừng giận. Nhưng em… không chắc đứa bé trong bụng là của ai.

Tôi đứng chết lặng. Không phải vì tôi không hiểu ý cô ấy, mà vì chính xác tôi hiểu quá rõ. Chúng tôi cưới nhau khi cô ấy đang mang thai gần ba tháng. Tôi và vợ quen nhau chừng nửa năm trước đám cưới, từng có thời gian xa nhau khoảng một tháng vì những hiểu lầm vụn vặt. Tôi cứ nghĩ lúc đó cô ấy chỉ buồn, chỉ khóc, chỉ chờ tôi nhắn một tin xin lỗi. Tôi không ngờ, trong khoảng trống ấy, một người đàn ông trong quá khứ đã xuất hiện lại.

Vợ ngồi trước mặt tôi, váy cưới còn chưa kịp cởi hết, trang điểm lem một chút vì nước mắt. Bàn tay cô ấy đặt lên bụng, cái bụng nhỏ lắm, nhưng rõ ràng là đang có một mầm sống.

- Em xin lỗi. Em không biết phải làm sao để nói điều này sớm hơn. Em hoang mang lắm. Nhưng em sợ anh rời bỏ em…

Tôi nghe tiếng mình hỏi, giọng khàn đặc:

- Đứa bé… có thể là của người đó?

Đêm tân hôn vợ thừa nhận "không chắc đứa bé là con ai", tôi như rơi xuống vực - 1

Cô ấy gật đầu. Chỉ một cái gật đầu thôi, mà tôi thấy tim mình như vừa va mạnh vào thành ngực, đến mức không thở nổi. Tôi rời phòng một lúc. Không phải để bỏ đi, mà để thở. Để trái tim mình bớt sôi lên, để những tiếng gào trong đầu bớt ầm ầm. Tôi tự hỏi: Tại sao cô ấy lại không nói điều này trước đám cưới? Tại sao lại chọn đêm tân hôn? Nhưng rồi, giữa hàng loạt câu hỏi bủa vây, có một câu hỏi khác lặng lẽ lướt qua: Nếu cô ấy muốn lừa mình, cô ấy đã im lặng luôn rồi… sao phải thú nhận vào đêm cưới?. 

Tôi quay lại phòng. Cô ấy vẫn ngồi đó, run run, không dám nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy đầy sợ hãi, như thể chỉ cần tôi một lần cất tiếng nặng nề, cô ấy sẽ sụp xuống ngay tại chỗ.

- Anh ghét em lắm đúng không? - Cô ấy hỏi.

Tôi không trả lời ngay được. Nhưng có một điều rất rõ ràng: Tôi chưa từng thấy cô ấy yếu ớt như vậy. Chưa từng thấy người phụ nữ ấy mong manh đến mức có thể vỡ ra chỉ bằng một câu nói của tôi. Tôi bước lại gần, ngồi xuống cạnh cô ấy.

- Đứa bé… là vô tội. Và em cũng đang mang thai, đang sợ hãi, đang một mình đối diện với tất cả. Anh… cần thời gian. Nhưng anh sẽ không bỏ em lại một mình trong chuyện này.

Cô ấy bật khóc. Lần đầu tiên, tôi thấy vợ mình khóc như một đứa trẻ con. Những ngày sau đó là những ngày tôi vừa yêu, vừa giận, vừa thương, vừa ngổn ngang. Tôi cùng cô ấy đi khám thai định kỳ, nghe tim thai, nhìn hình ảnh siêu âm hiện lên trên màn hình… mà lòng thì cứ thắt lại.

Tôi không biết đứa bé có phải của mình không. Nhưng tôi biết đứa bé đang lớn lên từng ngày. Và tôi biết người phụ nữ đang mang thai ấy cần sự bình an nhiều hơn bất kỳ điều gì.

Cô ấy thay đổi rất nhiều. Không còn tâm trạng bất ổn như trước, không còn giấu giếm, không còn lảng tránh. Cô ấy viết nhật ký mỗi ngày, kể tôi nghe từng thay đổi nhỏ của cơ thể. Cô ấy nấu ăn cho tôi, dọn nhà, tự tay mua từng món đồ sơ sinh nhỏ xíu rồi đặt

- Nếu anh muốn xét nghiệm ADN, em đồng ý. Nhưng dù kết quả thế nào… cảm ơn anh đã không bỏ mặc em trong quãng thời gian đáng sợ nhất.

Tôi nghe mà nghẹn. Không phải vì thương hại, mà vì hiểu được nỗi sợ của những người phụ nữ mang thai, cô đơn là thứ giết họ nhanh nhất. Rồi ngày sinh đến. Tôi đứng cạnh cô ấy trong phòng sinh, nhìn gương mặt tái nhợt, mái tóc ướt mồ hôi, bàn tay bấu chặt vào tay tôi đến đỏ cả lên.

Khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, tôi… bật khóc. Không biết vì nhẹ nhõm, vì hạnh phúc hay vì giải tỏa tất cả nỗi đau suốt thời gian qua. Tôi chỉ biết một điều: khoảnh khắc ấy, tôi không còn quan tâm đứa bé thuộc về ai. Tôi chỉ thấy mình, trong giây phút đó, trở thành cha theo cách trọn vẹn nhất.

Đêm tân hôn vợ thừa nhận "không chắc đứa bé là con ai", tôi như rơi xuống vực - 2

Sau sinh vài tuần, chúng tôi cùng nhau làm xét nghiệm ADN. Tôi run như lần đầu cầm giấy báo đỗ đại học. Kết quả: Đứa bé là con tôi. Tôi ngồi phịch xuống ghế, bật cười như một thằng ngốc. Vợ thì ôm mặt khóc nức nở. Cả hai chúng tôi đều được giải thoát. Giờ nghĩ lại, tôi không trách đêm tân hôn ấy nữa. Tôi chỉ thấy biết ơn.

Biết ơn vì cô ấy đủ can đảm để nói sự thật. Biết ơn vì tôi đủ bình tĩnh để không phá nát tất cả. Biết ơn vì đứa bé đã đến đúng lúc để dạy chúng tôi cách làm cha mẹ bằng tình yêu, bằng trách nhiệm, bằng sự trưởng thành.

Và quan trọng nhất, tôi học được rằng: Trong chuyện bầu bí, người phụ nữ không chỉ đối diện nỗi đau cơ thể, mà còn cả nỗi sợ bị bỏ rơi. Nếu một người chồng có thể đứng cạnh vợ trong khoảnh khắc đáng sợ nhất, thì cả hai tự khắc sẽ đi được với nhau đến những ngày yên bình nhất.

* Bài viết được gửi từ độc giả Hoàng T. Nam - email hoangtnam23...gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Khánh Mây

Tin cùng chuyên mục

“Làm mẹ” của chồng

“Làm mẹ” của chồng

“Làm mẹ của chồng”, điều tưởng vô lý ấy lại đang trở thành sự thật đối với một số chị em. Có người lấy phải những anh chồng “trẻ con” nên phải kiêm luôn chức không mong muốn ấy, nhưng cũng có người tự nguyện “2 trong 1” để quán xuyến gia đình theo ý mình.

Vỏ bọc hạnh phúc

Vỏ bọc hạnh phúc

“Sau chuyến công tác này về, mình sẽ nói chuyện với cô ấy để được sống thật với tình cảm mà mình mong muốn” lâu nay - anh thầm nghĩ về sự kiên quyết bỏ xuống cái vỏ bọc của cuộc hôn nhân mà bấy lâu anh luôn cố gắng cho nó hoàn hảo mọi mặt.